Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2197
Bạch Long
20/04/2024
Hai mắt ông ta trợn trừng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ép nhà họ Vương chúng tôi quá thì không có lợi cho tập đoàn Dương Hoa đâu”.
“Ồ, ông muốn thế nào?”.
Lâm Chính nổi hứng thú, nhìn ông ta hỏi.
“Thế nào à? Hừ, Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Vương tôi cũng không dễ bắt nạt đâu. Chó cáu lên còn nhảy tường, huống hồ là con người? Bây giờ Dương Hoa đang gặp khó khăn như vậy, kẻ thù vây quanh, nếu nội bộ xảy ra chuyện lớn, thì sẽ là tổn thất to lớn cho Dương Hoa! Cậu đừng ép tôi phải cá chết lưới rách!”, Vương Hào tức giận nói.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Vương Hào lại tự tin như vậy.
Anh nhìn Mã Hải, hỏi: “Nhà họ Vương làm gì ở Dương Hoa?”.
“Một trong số các cổ đông, đồng thời cũng là người ủng hộ cho mấy dự án trọng điểm ở Giang Thành chúng ta. Không có bọn họ thì e là mấy dự án của chúng ta ở Giang Thành khó mà duy trì được”, Mã Hải vội nói.
“Chỉ vậy thôi sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Mã Hải do dự một lát, rồi cúi đầu đáp: “Ngoài ra, mấy nhà máy sản xuất dược phẩm hiện giờ của chúng ta… cũng là do nhà họ Vương cung cấp”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.
Mấy nhà máy dược phẩm đều do nhà họ Vương cung cấp…
Nếu bây giờ đá nhà họ Vương khỏi Dương Hoa, thì sẽ không có chỗ sản xuất thuốc mới, chắc chắn việc đưa ra thị trường cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một khi thuốc mới xảy ra vấn đề, thì Dương Hoa sẽ tiêu đời.
Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dương Hoa.
Thấy Lâm Chính do dự, Vương Hào nở nụ cười nhẹ, bình thản nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, con trai tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu, cũng xin lỗi cậu rồi, chẳng phải trước đó cậu yêu cầu nó làm vậy sao? Bây giờ nó đã làm rồi, liệu cậu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bỏ qua cho nó không?”.
Ông ta dứt lời, Mã Hải liền quay sang nhìn Lâm Chính.
Rõ ràng là ông ta cũng nghĩ như vậy.
Dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng không được ổn định, tuy Chủ tịch Lâm chuẩn bị đưa thuốc mới ra thị trường, khiến mọi người xôn xao.
Nhưng… thuốc mới chưa sản xuất ra, mọi thứ đều không chắc chắn.
Huống hồ loại thuốc này… thực sự có thể sản xuất được sao?
Thực ra rất nhiều người vẫn đang tỏ ý nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên.
“Mã Hải, bảo người ra tay đi!”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Chủ tịch Lâm…”
“Ra tay!”.
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Không cho phép làm trái!
“Ồ, ông muốn thế nào?”.
Lâm Chính nổi hứng thú, nhìn ông ta hỏi.
“Thế nào à? Hừ, Chủ tịch Lâm, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Vương tôi cũng không dễ bắt nạt đâu. Chó cáu lên còn nhảy tường, huống hồ là con người? Bây giờ Dương Hoa đang gặp khó khăn như vậy, kẻ thù vây quanh, nếu nội bộ xảy ra chuyện lớn, thì sẽ là tổn thất to lớn cho Dương Hoa! Cậu đừng ép tôi phải cá chết lưới rách!”, Vương Hào tức giận nói.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ Vương Hào lại tự tin như vậy.
Anh nhìn Mã Hải, hỏi: “Nhà họ Vương làm gì ở Dương Hoa?”.
“Một trong số các cổ đông, đồng thời cũng là người ủng hộ cho mấy dự án trọng điểm ở Giang Thành chúng ta. Không có bọn họ thì e là mấy dự án của chúng ta ở Giang Thành khó mà duy trì được”, Mã Hải vội nói.
“Chỉ vậy thôi sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Mã Hải do dự một lát, rồi cúi đầu đáp: “Ngoài ra, mấy nhà máy sản xuất dược phẩm hiện giờ của chúng ta… cũng là do nhà họ Vương cung cấp”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì im lặng không nói gì.
Mấy nhà máy dược phẩm đều do nhà họ Vương cung cấp…
Nếu bây giờ đá nhà họ Vương khỏi Dương Hoa, thì sẽ không có chỗ sản xuất thuốc mới, chắc chắn việc đưa ra thị trường cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Một khi thuốc mới xảy ra vấn đề, thì Dương Hoa sẽ tiêu đời.
Đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dương Hoa.
Thấy Lâm Chính do dự, Vương Hào nở nụ cười nhẹ, bình thản nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, con trai tôi đã quỳ xuống dập đầu với cậu, cũng xin lỗi cậu rồi, chẳng phải trước đó cậu yêu cầu nó làm vậy sao? Bây giờ nó đã làm rồi, liệu cậu có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bỏ qua cho nó không?”.
Ông ta dứt lời, Mã Hải liền quay sang nhìn Lâm Chính.
Rõ ràng là ông ta cũng nghĩ như vậy.
Dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng không được ổn định, tuy Chủ tịch Lâm chuẩn bị đưa thuốc mới ra thị trường, khiến mọi người xôn xao.
Nhưng… thuốc mới chưa sản xuất ra, mọi thứ đều không chắc chắn.
Huống hồ loại thuốc này… thực sự có thể sản xuất được sao?
Thực ra rất nhiều người vẫn đang tỏ ý nghi ngờ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu lên.
“Mã Hải, bảo người ra tay đi!”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Chủ tịch Lâm…”
“Ra tay!”.
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Không cho phép làm trái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.