Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 220
Bạch Long
19/04/2024
“Ồ, tôi cũng quen một người tên là Tiền Chí Đồng, không biết người chúng ta quen có phải là một không”, Lâm Chính nói.
“Ý cậu là sao? Cậu nói là cậu cũng quen Tiền Chí Đồng? Nực cười, loại vô dụng như cậu, tôi còn đang nghi ngờ có phải cậu lấy trộm tiền của vợ để mời luật sư Khang hay không đây! Loại người như cậu ông chủ Tiền còn không thèm liếc lấy một cái! Không tự nhìn lại thân phận của mình xem! Nực cười!”, Tô Trương Dương cười lớn.
Những người khác cũng cười ầm lên.
“Nếu cậu nói cậu cũng quen ông chủ Tiền thì chúng ta thử xem”.
Tô Bắc nheo mắt, rồi bật luôn loa ngoài.
Tút tút…
“A lô”, bên kia vang lên một giọng nói thô lỗ.
“Ông chủ Tiền, dẫn mấy người đến đây đi, chỗ tôi có một con chó không nghe lời, ông đến dạy dỗ giúp tôi…”, Tô Bắc cười nhạt nói.
“Tôi đã đến cổng nhà họ Tô các ông rồi”, đầu bên kia nói.
Tô Bắc ngạc nhiên: “Ông đến rồi sao?”.
“Ông chủ Tiền, con chó này nói là quen ông, không biết ông từng nghe đến tên cậu ta chưa?”, Tô Trương Dương ở bên cạnh nhếch môi, nói vào điện thoại.
“Con chó nào?”, ông chủ Tiền hỏi.
“Một con chó tên là Lâm Chính”, Tô Trương Dương cười đáp.
Đầu bên kia điện thoại trở nên im lặng, sau đó mới lên tiếng.
“Tôi không quen con chó tên Lâm Chính nào cả”.
“Ha ha, Lâm Chính, cậu nghe thấy chưa? Ông chủ Tiền không quen cậu nhé”, Tô Trương Dương vỗ đùi cười ha hả.
“Nhưng tôi quen một người tên Lâm Chính”.
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói.
Nụ cười của Tô Trương Dương lập tức đông cứng lại.
Chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa tiến vào, đứng sau lưng Lâm Chính.
Trên tay người dẫn đầu còn cầm chiếc điện thoại chưa ngắt máy.
Đó chính là ông chủ Tiền!
Nhìn hành động lời nói của Tiền Chí Đồng, người nhà họ Tô đều há hốc miệng.
Tô Bắc đã ngửi thấy mùi bất ổn.
Bà cụ Tô khẽ run rẩy, khuôn mặt đầy nếp nhăn tái mét.
“Ông chủ Tiền, chính là thằng khốn này, chính là con chó hoang này! Mau, ông mau xử lý cậu ta đi!”, dường như Tô Trương Dương vẫn chưa hiểu ra, chỉ vào Lâm Chính kêu lên.
Nhưng vừa dứt lời, ông chủ Tiền bỗng tiến lên mấy bước, tát cho Tô Trương Dương một cái nảy đom đóm mắt.
Bốp!
Cái tát này rất mạnh, Tô Trương Dương không chịu nổi, lập tức ngã khuỵu xuống đất, phun ra một ngụm nước bọt dính máu cùng với hai cái răng.
Tô Trương Dương choáng váng đầu óc.
“Ông chủ Tiền! Ông… ông làm cái gì vậy?”, Tô Bắc cuống đến nỗi cả người run bần bật, hét ầm lên.
“Ý cậu là sao? Cậu nói là cậu cũng quen Tiền Chí Đồng? Nực cười, loại vô dụng như cậu, tôi còn đang nghi ngờ có phải cậu lấy trộm tiền của vợ để mời luật sư Khang hay không đây! Loại người như cậu ông chủ Tiền còn không thèm liếc lấy một cái! Không tự nhìn lại thân phận của mình xem! Nực cười!”, Tô Trương Dương cười lớn.
Những người khác cũng cười ầm lên.
“Nếu cậu nói cậu cũng quen ông chủ Tiền thì chúng ta thử xem”.
Tô Bắc nheo mắt, rồi bật luôn loa ngoài.
Tút tút…
“A lô”, bên kia vang lên một giọng nói thô lỗ.
“Ông chủ Tiền, dẫn mấy người đến đây đi, chỗ tôi có một con chó không nghe lời, ông đến dạy dỗ giúp tôi…”, Tô Bắc cười nhạt nói.
“Tôi đã đến cổng nhà họ Tô các ông rồi”, đầu bên kia nói.
Tô Bắc ngạc nhiên: “Ông đến rồi sao?”.
“Ông chủ Tiền, con chó này nói là quen ông, không biết ông từng nghe đến tên cậu ta chưa?”, Tô Trương Dương ở bên cạnh nhếch môi, nói vào điện thoại.
“Con chó nào?”, ông chủ Tiền hỏi.
“Một con chó tên là Lâm Chính”, Tô Trương Dương cười đáp.
Đầu bên kia điện thoại trở nên im lặng, sau đó mới lên tiếng.
“Tôi không quen con chó tên Lâm Chính nào cả”.
“Ha ha, Lâm Chính, cậu nghe thấy chưa? Ông chủ Tiền không quen cậu nhé”, Tô Trương Dương vỗ đùi cười ha hả.
“Nhưng tôi quen một người tên Lâm Chính”.
Trong điện thoại lại vang lên giọng nói.
Nụ cười của Tô Trương Dương lập tức đông cứng lại.
Chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa tiến vào, đứng sau lưng Lâm Chính.
Trên tay người dẫn đầu còn cầm chiếc điện thoại chưa ngắt máy.
Đó chính là ông chủ Tiền!
Nhìn hành động lời nói của Tiền Chí Đồng, người nhà họ Tô đều há hốc miệng.
Tô Bắc đã ngửi thấy mùi bất ổn.
Bà cụ Tô khẽ run rẩy, khuôn mặt đầy nếp nhăn tái mét.
“Ông chủ Tiền, chính là thằng khốn này, chính là con chó hoang này! Mau, ông mau xử lý cậu ta đi!”, dường như Tô Trương Dương vẫn chưa hiểu ra, chỉ vào Lâm Chính kêu lên.
Nhưng vừa dứt lời, ông chủ Tiền bỗng tiến lên mấy bước, tát cho Tô Trương Dương một cái nảy đom đóm mắt.
Bốp!
Cái tát này rất mạnh, Tô Trương Dương không chịu nổi, lập tức ngã khuỵu xuống đất, phun ra một ngụm nước bọt dính máu cùng với hai cái răng.
Tô Trương Dương choáng váng đầu óc.
“Ông chủ Tiền! Ông… ông làm cái gì vậy?”, Tô Bắc cuống đến nỗi cả người run bần bật, hét ầm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.