Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2215
Bạch Long
20/04/2024
“Vô ích thôi, người ta đưa hợp đồng ra cho tôi xem. Đó là hợp đồng thật. Hơn nữa…trên hợp đồng còn viết…”, người phục trách ngập ngừng, dường như không dám nói ra.
“Viết tên của nhà họ Vương, đóng dấu của Dương Hoa đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đúng vậy…”, người phụ trách vội vàng lên tiếng. Thư ký Lục tái mặt. Cô ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Đi! Chúng ta đi xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi dẫn người phụ trách và thư ký đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài là tiếng hô hào, tiếng quát ầm ầm tới đinh tai nhức óc: “Liên quan gì tới chúng mày, mau tránh ra, nếu không ông đập chết đấy”.
“Sao các người có thể tùy tiện chửi người khác như vậy? Tôi nói rồi, đây là nhà máy của Dương Hoa. Các người muốn lấy lại thì tới tổng bộ chứ không phải tới đây”.
“Mẹ kiếp một thằng bảo vệ mà dám ép ông à. Có tin ông lột da mày không?”
“Anh quá đáng rồi đấy. Tôi nói rồi, muốn thu hồi lại nhà máy thì tới tổng bộ của Dương Hoa. Nếu các người còn làm loạn thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
“Báo cảnh sát? Được lắm. Tao có hợp đồng, giờ chúng mà đang chiếm nhà xưởng của tao một cách bất hợp pháp đấy. Báo đi! Bảo cảnh sát tới đây để xem thằng nào đúng”.
“Mọi người báo cảnh sát đi!”
“Dạ”.
“Ái chà, nương nhẹ cho chút là hếch mũi lên trời luôn đúng không? Cút qua một bên!”
“Các người không được vào!”
“Mẹ kiếp, anh em xông lên. Đứa nào không nghe đánh cho tao!”
“Dạ!”, cùng với tiếng gào vang lên thì đám đông cũng nhào nhào xông tới.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”, thư ký Lục vội vàng nói.
“Không cần vội”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng sau đó bước tới.
“Dừng tay”, tiếng hét vang lên.
“Quản lý!”, có người kêu lên. Tất cả lập tức dừng lại.
“Anh chính là quản lý à?”, một người đàn ông ngậm thuốc với khuôn mặt có vết sẹo hét lên.
“Đúng vậy”, người phụ trách gật đầu: “Chủ tịch Lâm đang có mặt ở đây, các người đừng làm loạn”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm tới rồi”.
“Ôi trời, đúng là chủ tịch”.
“Vậy thì chúng ta có thể yên tâm được rồi”.
“Chào chủ tịch!”
Tiếng hò reo vang lên. Cả nhà máy trở nên vô cùng kích động. Gã đàn ông kia chỉ cười khẩy:“Chủ tịch Lâm tới rồi sao? Vậy thì dễ rồi. Chủ tịch, chúng tôi tới thu hồi nhà máy. Đây là hợp đồng, cậu xem đi”.
Nói xong người này đưa hợp đồng ra trước mặt.
“Không cần xem. Chắc hợp đồng là thật. Chúng tôi có thể trả lại cho các người nhưng các người thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cho chúng tôi nhé”, Lâm Chính nói.
“Không thành vấn đề! Số tiền trong tấm thẻ này đủ để trả tiền vi phạm. Cậu có thể kiểm tra”, gã đầu trọc mỉm cười rồi vứt tấm thẻ cho Lâm Chính. Đám đông chau mày. Rõ ràng là đối phương đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
“Viết tên của nhà họ Vương, đóng dấu của Dương Hoa đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đúng vậy…”, người phụ trách vội vàng lên tiếng. Thư ký Lục tái mặt. Cô ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Đi! Chúng ta đi xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi dẫn người phụ trách và thư ký đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài là tiếng hô hào, tiếng quát ầm ầm tới đinh tai nhức óc: “Liên quan gì tới chúng mày, mau tránh ra, nếu không ông đập chết đấy”.
“Sao các người có thể tùy tiện chửi người khác như vậy? Tôi nói rồi, đây là nhà máy của Dương Hoa. Các người muốn lấy lại thì tới tổng bộ chứ không phải tới đây”.
“Mẹ kiếp một thằng bảo vệ mà dám ép ông à. Có tin ông lột da mày không?”
“Anh quá đáng rồi đấy. Tôi nói rồi, muốn thu hồi lại nhà máy thì tới tổng bộ của Dương Hoa. Nếu các người còn làm loạn thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
“Báo cảnh sát? Được lắm. Tao có hợp đồng, giờ chúng mà đang chiếm nhà xưởng của tao một cách bất hợp pháp đấy. Báo đi! Bảo cảnh sát tới đây để xem thằng nào đúng”.
“Mọi người báo cảnh sát đi!”
“Dạ”.
“Ái chà, nương nhẹ cho chút là hếch mũi lên trời luôn đúng không? Cút qua một bên!”
“Các người không được vào!”
“Mẹ kiếp, anh em xông lên. Đứa nào không nghe đánh cho tao!”
“Dạ!”, cùng với tiếng gào vang lên thì đám đông cũng nhào nhào xông tới.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”, thư ký Lục vội vàng nói.
“Không cần vội”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng sau đó bước tới.
“Dừng tay”, tiếng hét vang lên.
“Quản lý!”, có người kêu lên. Tất cả lập tức dừng lại.
“Anh chính là quản lý à?”, một người đàn ông ngậm thuốc với khuôn mặt có vết sẹo hét lên.
“Đúng vậy”, người phụ trách gật đầu: “Chủ tịch Lâm đang có mặt ở đây, các người đừng làm loạn”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm tới rồi”.
“Ôi trời, đúng là chủ tịch”.
“Vậy thì chúng ta có thể yên tâm được rồi”.
“Chào chủ tịch!”
Tiếng hò reo vang lên. Cả nhà máy trở nên vô cùng kích động. Gã đàn ông kia chỉ cười khẩy:“Chủ tịch Lâm tới rồi sao? Vậy thì dễ rồi. Chủ tịch, chúng tôi tới thu hồi nhà máy. Đây là hợp đồng, cậu xem đi”.
Nói xong người này đưa hợp đồng ra trước mặt.
“Không cần xem. Chắc hợp đồng là thật. Chúng tôi có thể trả lại cho các người nhưng các người thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cho chúng tôi nhé”, Lâm Chính nói.
“Không thành vấn đề! Số tiền trong tấm thẻ này đủ để trả tiền vi phạm. Cậu có thể kiểm tra”, gã đầu trọc mỉm cười rồi vứt tấm thẻ cho Lâm Chính. Đám đông chau mày. Rõ ràng là đối phương đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.