Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2218
Bạch Long
20/04/2024
Tất cả đều là người của quân đội. Hiện trường lập tức bị kiểm soát. Sau đó là những người mặc đồng phục chạy tới hành lễ trước mặt Lâm Chính.
“Cậu Lâm, chúng tôi nhận được mệnh lệnh vội vàng tới đây. Xin hỏi, ai làm loạn vậy?”, giọng nói vô cùng hào sảng vang lên.
Gã đầu trọc mặt xám ngoét. Lâm Chính chỉ về phía bọn chúng. Ngay lập tức người này nhìn gã đầu trọc bằng ánh mắt sắc bén của một con chim ưng rồi bước về phía hắn.
Gã đầu trọc giật bắn mình, cố nặn ra một nụ cười: “Ấy, đồng chí, hiểu lầm…hiểu lầm thôi”.
“Hiểu lầm? Các người không biết chỗ này bị trưng dụng rồi sao mà còn dám tới làm loạn? Ai cho các người gan to thế hả?”, người này quát lên và giáng xuống một bạt tai.
Bốp! Âm thanh vang lên rõ mồn một. Gã đầu trọc xoay mấy vòng, loạng choạng suýt ngã.
“Mau cút”, người này quát lớn.
“Vâng…vâng, chúng tôi cút, cút ngay…”, gã cúi gập người. Hắn nào dám vênh mặt trước người của nhà nước, thế là vội vàng dẫn người rời đi, không dám ở lâu thêm giây nào.
“Từ đã!”, lúc này Lâm Chính bỗng hô lên. Gã đầu trọc khựng bước.
“Cậu Lâm còn việc gì sao?”, người mắc đồng phục hỏi.
“Bọn họ phá hỏng máy móc rồi. Đây là máy để tôi sản xuất thuốc, đâu thể họ đi như vậy được?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cái gì?”, người đàn ông mặc đồng phục tức giận nhìn gã đầu trọc. Người này lao lên túm cổ gã và ghì xuống.
Nhìn gã có vẻ khỏe khoắn nhưng khi đối đầu với những quân nhân thì chẳng là cái gì, chỉ không khác gì một con cừu non.
“Tên khốn này, anh có biết thuốc này là tạo phúc cho dân không. Ông lột da bây giờ”, người đàn ông điên máu, quay qua nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, cậu nói xem xử lý bọn chúng thế nào?”
“Bọn họ chỉ là tay chân thôi, xử lý cũng chẳng làm được gì? Mấu chốt là xử lý người đã chỉ đạo bọn họ”.
Lâm Chính bước tới trước mặt gã đầu trọc, điềm đạm hỏi: “Là ai bảo các anh tới?”
“Là ông…Vương Khang ạ”, gã đầu trọc run rẩy.
“Anh có biết đã gây ra bao nhiêu tổn thất không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Một dàn máy, chắc…chắc tầm hai, ba trăm nghìn tệ phải không?”, gã đầu trọc lắp ắp.
“Không đắt vậy, dù sao cũng chỉ hỏng bộ phận mà thôi, tiền sữa chữa chắc tầm một, hai chục nghìn tệ là cùng”, Lâm Chính nói
“Vậy thì tốt rồi”, gã thở phào. Một, hai chục nghìn tệ thì hắn trả được.
“Nhưng vì anh làm hỏng máy móc dẫn đến việc kéo dài thời gian thuốc của Dương Hoa đưa ra thị trường nên trong thời gian này tổn thất gây ra tầm hàng chục triệu tệ. Tôi ước chừng như vậy, thậm chí còn có thể gây ra những cái chết do không kịp sử dụng thuốc của chúng tôi. Tất cả đều được tính gộp. Vì vậy các người không chỉ phải bồi thường phí mà còn chịu trách nhiệm trước tính mạng của người khác nữa”, Lâm Chính cười nói.
Dứt lời, gã đầu trọc ngồi phịch ra đất. Hắn nào nghĩ được vấn đề lại nghiêm trọng như thế.
Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó cúi đầu gào khóc: “Chủ tịch Lâm xin hãy tha cho tôi. Tôi còn có mẹ già và con nhỏ, xin hãy tha cho tôi! Hu hu…”
Thật không ngờ một gã đàn ông to con vạm vỡ khi khóc lại vang thế. Lâm Chính và những người khác trố tròn mắt.
“Mẹ kiếp, đồ nhát như cáy”, người đàn ông mặc đồng phục nhổ nước bọt.
“Muốn tôi tha cho anh cũng được nhưng phải hứa với tôi một chuyện”, Lâm Chính tiến lại gần hơn và nói.
“Cậu Lâm, chúng tôi nhận được mệnh lệnh vội vàng tới đây. Xin hỏi, ai làm loạn vậy?”, giọng nói vô cùng hào sảng vang lên.
Gã đầu trọc mặt xám ngoét. Lâm Chính chỉ về phía bọn chúng. Ngay lập tức người này nhìn gã đầu trọc bằng ánh mắt sắc bén của một con chim ưng rồi bước về phía hắn.
Gã đầu trọc giật bắn mình, cố nặn ra một nụ cười: “Ấy, đồng chí, hiểu lầm…hiểu lầm thôi”.
“Hiểu lầm? Các người không biết chỗ này bị trưng dụng rồi sao mà còn dám tới làm loạn? Ai cho các người gan to thế hả?”, người này quát lên và giáng xuống một bạt tai.
Bốp! Âm thanh vang lên rõ mồn một. Gã đầu trọc xoay mấy vòng, loạng choạng suýt ngã.
“Mau cút”, người này quát lớn.
“Vâng…vâng, chúng tôi cút, cút ngay…”, gã cúi gập người. Hắn nào dám vênh mặt trước người của nhà nước, thế là vội vàng dẫn người rời đi, không dám ở lâu thêm giây nào.
“Từ đã!”, lúc này Lâm Chính bỗng hô lên. Gã đầu trọc khựng bước.
“Cậu Lâm còn việc gì sao?”, người mắc đồng phục hỏi.
“Bọn họ phá hỏng máy móc rồi. Đây là máy để tôi sản xuất thuốc, đâu thể họ đi như vậy được?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cái gì?”, người đàn ông mặc đồng phục tức giận nhìn gã đầu trọc. Người này lao lên túm cổ gã và ghì xuống.
Nhìn gã có vẻ khỏe khoắn nhưng khi đối đầu với những quân nhân thì chẳng là cái gì, chỉ không khác gì một con cừu non.
“Tên khốn này, anh có biết thuốc này là tạo phúc cho dân không. Ông lột da bây giờ”, người đàn ông điên máu, quay qua nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, cậu nói xem xử lý bọn chúng thế nào?”
“Bọn họ chỉ là tay chân thôi, xử lý cũng chẳng làm được gì? Mấu chốt là xử lý người đã chỉ đạo bọn họ”.
Lâm Chính bước tới trước mặt gã đầu trọc, điềm đạm hỏi: “Là ai bảo các anh tới?”
“Là ông…Vương Khang ạ”, gã đầu trọc run rẩy.
“Anh có biết đã gây ra bao nhiêu tổn thất không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Một dàn máy, chắc…chắc tầm hai, ba trăm nghìn tệ phải không?”, gã đầu trọc lắp ắp.
“Không đắt vậy, dù sao cũng chỉ hỏng bộ phận mà thôi, tiền sữa chữa chắc tầm một, hai chục nghìn tệ là cùng”, Lâm Chính nói
“Vậy thì tốt rồi”, gã thở phào. Một, hai chục nghìn tệ thì hắn trả được.
“Nhưng vì anh làm hỏng máy móc dẫn đến việc kéo dài thời gian thuốc của Dương Hoa đưa ra thị trường nên trong thời gian này tổn thất gây ra tầm hàng chục triệu tệ. Tôi ước chừng như vậy, thậm chí còn có thể gây ra những cái chết do không kịp sử dụng thuốc của chúng tôi. Tất cả đều được tính gộp. Vì vậy các người không chỉ phải bồi thường phí mà còn chịu trách nhiệm trước tính mạng của người khác nữa”, Lâm Chính cười nói.
Dứt lời, gã đầu trọc ngồi phịch ra đất. Hắn nào nghĩ được vấn đề lại nghiêm trọng như thế.
Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó cúi đầu gào khóc: “Chủ tịch Lâm xin hãy tha cho tôi. Tôi còn có mẹ già và con nhỏ, xin hãy tha cho tôi! Hu hu…”
Thật không ngờ một gã đàn ông to con vạm vỡ khi khóc lại vang thế. Lâm Chính và những người khác trố tròn mắt.
“Mẹ kiếp, đồ nhát như cáy”, người đàn ông mặc đồng phục nhổ nước bọt.
“Muốn tôi tha cho anh cũng được nhưng phải hứa với tôi một chuyện”, Lâm Chính tiến lại gần hơn và nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.