Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2251
Bạch Long
20/04/2024
Có thể tận mắt chứng kiến Lâm Chính châm cứu bắt mạch ở khoảng cách gần như thế này, cũng coi như một chuyện may mắn đối với bọn họ.
“Thần y Lâm đúng là yêu nghiệt thiên tài, tôi hành nghề y cả đời mà chưa thể đạt tới y thuật như cậu ấy. Đời này coi như sống hoài sống phí”, danh y Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành thở dài nói.
“Tiền bối nói đùa rồi, y thuật không phân cao thấp, mà quan trọng là cứu người. Bác sĩ có thể cứu người thì đều là thần y. Cả đời ông đã cứu sống vô số người, riêng điều này thì vãn bối không thể bằng được”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Khấu Quan sửng sốt, sau đó cười lớn, vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính lại càng tán thưởng hơn.
Đám người Anna, Jesse cũng châu đầu ghé tai, bàn tán về y thuật của Lâm Chính.
Một tiếng sau, sau khi bà lão kia uống thuốc đã sắc, thì lập tức được kiểm tra lại.
Kết quả kiểm tra vừa có, lập tức khiến mọi người chấn động.
Các chỉ số của bà ta nhanh chóng giảm xuống, gần bằng mức của người bình thường.
Nhận được tin này, các chuyên gia của nước D và nước E được mời tới đều không ngồi yên được nữa, lập tức bước tới đích thân kiểm tra cho bà lão kia.
“Không thể nào!”.
“Trong một thời gian ngắn đã khống chế được tình trạng của bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não, và giảm nhẹ… Đúng là hoang đường!”.
Hai người kinh ngạc kêu lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được: “Cậu Lâm, sao cậu có thể làm được?”.
Lâm Chính mỉm cười, nói mấy câu.
Nhưng có vẻ hai người họ không hiểu lắm.
“Các ông cứ bình tĩnh, lát nữa tôi sẽ tuyên bố một chuyện”, Lâm Chính cười nói.
Hai người họ gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhậm Quy và ông cụ Vương ở trong xe đưa mắt nhìn nhau, trong lòng run sợ.
Lại một tiếng nữa trôi qua, bây giờ đã là 12 giờ trưa.
Lâm Chính dừng lại.
“Mọi người đừng xếp hàng nữa, buổi chiều tôi sẽ khám tiếp, mọi người có thể về nhà ăn cơm rồi”, Lâm Chính nói.
Các bệnh nhân ở phía sau nghe thấy thế thì đều thở dài, đang định rời đi.
Các phóng viên cũng chuẩn bị thu dọn ra về.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố”.
Tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Jesse, Anna, Mạc Thanh và bác sĩ nổi tiếng các nước đều bước tới.
Lâm Chính rút ra mấy tờ giấy trong kẹp văn kiện mà Mã Hải đưa cho, đặt lên bàn từng tờ một.
“Chuyện tôi muốn nói cũng là chuyện được rất nhiều người quan tâm hiện giờ, đó chính là thuốc trị nhồi máu não của Dương Hoa chúng tôi bị người ta chất vấn là có vấn đề. Tôi muốn mượn cơ hội hôm nay để nói với tất cả các bệnh nhân một chuyện, thuốc trị nhồi máu não của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi Hiệp hội Y tế Quốc tế cùng với tổ chức y học của các nước giám định thuốc đặc trị của Dương Hoa chúng tôi xong đã chứng minh được điều này. Cả chứng cứ giám định của các tổ chức hiệp hội y học trong nước, tôi sẽ cho người đăng lên mạng sau, mọi người có thể lên mạng xem”.
“Thần y Lâm đúng là yêu nghiệt thiên tài, tôi hành nghề y cả đời mà chưa thể đạt tới y thuật như cậu ấy. Đời này coi như sống hoài sống phí”, danh y Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành thở dài nói.
“Tiền bối nói đùa rồi, y thuật không phân cao thấp, mà quan trọng là cứu người. Bác sĩ có thể cứu người thì đều là thần y. Cả đời ông đã cứu sống vô số người, riêng điều này thì vãn bối không thể bằng được”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Khấu Quan sửng sốt, sau đó cười lớn, vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính lại càng tán thưởng hơn.
Đám người Anna, Jesse cũng châu đầu ghé tai, bàn tán về y thuật của Lâm Chính.
Một tiếng sau, sau khi bà lão kia uống thuốc đã sắc, thì lập tức được kiểm tra lại.
Kết quả kiểm tra vừa có, lập tức khiến mọi người chấn động.
Các chỉ số của bà ta nhanh chóng giảm xuống, gần bằng mức của người bình thường.
Nhận được tin này, các chuyên gia của nước D và nước E được mời tới đều không ngồi yên được nữa, lập tức bước tới đích thân kiểm tra cho bà lão kia.
“Không thể nào!”.
“Trong một thời gian ngắn đã khống chế được tình trạng của bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não, và giảm nhẹ… Đúng là hoang đường!”.
Hai người kinh ngạc kêu lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được: “Cậu Lâm, sao cậu có thể làm được?”.
Lâm Chính mỉm cười, nói mấy câu.
Nhưng có vẻ hai người họ không hiểu lắm.
“Các ông cứ bình tĩnh, lát nữa tôi sẽ tuyên bố một chuyện”, Lâm Chính cười nói.
Hai người họ gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhậm Quy và ông cụ Vương ở trong xe đưa mắt nhìn nhau, trong lòng run sợ.
Lại một tiếng nữa trôi qua, bây giờ đã là 12 giờ trưa.
Lâm Chính dừng lại.
“Mọi người đừng xếp hàng nữa, buổi chiều tôi sẽ khám tiếp, mọi người có thể về nhà ăn cơm rồi”, Lâm Chính nói.
Các bệnh nhân ở phía sau nghe thấy thế thì đều thở dài, đang định rời đi.
Các phóng viên cũng chuẩn bị thu dọn ra về.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố”.
Tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Jesse, Anna, Mạc Thanh và bác sĩ nổi tiếng các nước đều bước tới.
Lâm Chính rút ra mấy tờ giấy trong kẹp văn kiện mà Mã Hải đưa cho, đặt lên bàn từng tờ một.
“Chuyện tôi muốn nói cũng là chuyện được rất nhiều người quan tâm hiện giờ, đó chính là thuốc trị nhồi máu não của Dương Hoa chúng tôi bị người ta chất vấn là có vấn đề. Tôi muốn mượn cơ hội hôm nay để nói với tất cả các bệnh nhân một chuyện, thuốc trị nhồi máu não của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi Hiệp hội Y tế Quốc tế cùng với tổ chức y học của các nước giám định thuốc đặc trị của Dương Hoa chúng tôi xong đã chứng minh được điều này. Cả chứng cứ giám định của các tổ chức hiệp hội y học trong nước, tôi sẽ cho người đăng lên mạng sau, mọi người có thể lên mạng xem”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.