Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 225
Bạch Long
19/04/2024
“Cậu không có lựa chọn nào khác đâu! Lâm Chính, mặc dù nhà họ Tô chỉ là gia tộc hạng hai ở Giang Thành nhưng chúng tôi đã sống ở đây nhiều năm như vậy nên cũng có chỗ đứng. Nếu cậu ép quá, thì dù thế lực đứng sau cậu là ai tôi cũng sẽ quyết sống chết tới cùng. Tôi đảm bảo đấy”.
“Ồ!”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Mặc dù bà cụ Tô có tầm nhìn hạn hẹp, luôn mưu đồ để đạt được lợi ích nhưng những năm bà ta qua quản lý nhà họ Tô cũng rất tốt, luôn khiến nhà họ Tô phát triển một cách ổn định.
Bà ta đã nói tới nước này thì chắc chắn là sẽ còn chiêu để đối phó. Thế nên dù thế nào cũng không thể từ bỏ được.
Lâm Chính thì cũng chẳng sợ ai.
“Cậu Lâm, giờ cậu định thế nào?”, ông chủ Tiền đứng bên cạnh hỏi nhỏ.
“Tiếp tục”, Lâm Chính lạnh lùng.
Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.
“Tôi thấy hay là cậu suy nghĩ thêm, dù sao thì ở Giang Thành này cậu cũng không thể một tay che trời được. Liệu cơm gắp mắm thôi”.
Tất cả đều quay lại nhìn thì thấy một đám người bước vào. . Ngôn Tình Xuyên Không
Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường màu nâu. Người này cầm hai quả cầu thái cực trong tay, vừa đi vừa xoay hai quả cầu, cả người toát lên khí chất thâm sâu khó lường.
“Liễu nhị gia”, đám đông đồng loạt thất kinh.
“Nhị gia, sao ông lại tới rồi?”
“Liễu nhị gia, đã lâu không gặp”.
“Chào nhị gia”.
Đám ông chủ đồng loạt chào hỏi. Thế nhưng Liễu nhị gia chẳng thèm quan tâm, cứ thế đi tới trước mặt bà cụ Tô.
“Liễu nhị gia”, bà cụ Tô cảm thấy hơi bất ngờ.
Liễu nhị gia bước tới, khẽ cúi người trước bà cụ Tô đầy tôn trọng và nghiêm túc.
“Bà Tô, bà gọi tôi Khiếu Sinh là được, cái gì mà Liễu nhị gia chứ, chẳng qua là người ta giữ thể diện cho tôi nên gọi thế thôi”, Liễu nhị gia nói.
“Ông khách khí rồi”, bà cụ Tô mỉm cười nhưng đôi mắt ảnh lên vẻ nghi ngờ và cảnh giác.
Lâm Chính cũng thấy hơi khó hiểu.
Nhà họ Liễu là một trong tứ đại gia tộc của Giang Thành, là một cái cây mà nhà họ Tô luôn mơ ước có thể với tới. Sao giờ Liễu nhị gia lại trở nên khách khí như vậy với bà cụ Tô chứ?
“Nhị gia, ông cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với”, Tô Trương Dương, Tô Cang đều cuống cuồng gào lên.
“Câm miệng”, bà cụ Tô đanh mặt, quát lên.
Đám đông nghi ngờ. Liễu nhị gia giơ tay lên, cười nói: “Đừng vội, đừng vội! Hôm nay tôi tới đây là để hóa giải nguy hiểm cho nhà họ Tô”.
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy kinh ngạc lắm. Chỉ thấy Liễu nhị gia quay đầu nhìn về phía Lâm Chính.
“Cậu là Lâm Chính à?”
“Đúng vậy”
“Hôm qua ở nhà hàng chúng tôi là kiệt tác do cậu tạo ra phải không?”
“Đúng vậy”.
“Cậu giỏi lắm”, Liễu nhị gia gật đầu: “Cả Giang Thành này hầu như không có ai dám tát vào mặt tôi như vậy. Dù là đương gia của tứ đại gia tộc thì cũng không dám khiến tôi mất mặt như thế. Cậu nhóc, cậu là người đầu tiên đấy”.
“Ồ!”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Mặc dù bà cụ Tô có tầm nhìn hạn hẹp, luôn mưu đồ để đạt được lợi ích nhưng những năm bà ta qua quản lý nhà họ Tô cũng rất tốt, luôn khiến nhà họ Tô phát triển một cách ổn định.
Bà ta đã nói tới nước này thì chắc chắn là sẽ còn chiêu để đối phó. Thế nên dù thế nào cũng không thể từ bỏ được.
Lâm Chính thì cũng chẳng sợ ai.
“Cậu Lâm, giờ cậu định thế nào?”, ông chủ Tiền đứng bên cạnh hỏi nhỏ.
“Tiếp tục”, Lâm Chính lạnh lùng.
Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.
“Tôi thấy hay là cậu suy nghĩ thêm, dù sao thì ở Giang Thành này cậu cũng không thể một tay che trời được. Liệu cơm gắp mắm thôi”.
Tất cả đều quay lại nhìn thì thấy một đám người bước vào. . Ngôn Tình Xuyên Không
Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường màu nâu. Người này cầm hai quả cầu thái cực trong tay, vừa đi vừa xoay hai quả cầu, cả người toát lên khí chất thâm sâu khó lường.
“Liễu nhị gia”, đám đông đồng loạt thất kinh.
“Nhị gia, sao ông lại tới rồi?”
“Liễu nhị gia, đã lâu không gặp”.
“Chào nhị gia”.
Đám ông chủ đồng loạt chào hỏi. Thế nhưng Liễu nhị gia chẳng thèm quan tâm, cứ thế đi tới trước mặt bà cụ Tô.
“Liễu nhị gia”, bà cụ Tô cảm thấy hơi bất ngờ.
Liễu nhị gia bước tới, khẽ cúi người trước bà cụ Tô đầy tôn trọng và nghiêm túc.
“Bà Tô, bà gọi tôi Khiếu Sinh là được, cái gì mà Liễu nhị gia chứ, chẳng qua là người ta giữ thể diện cho tôi nên gọi thế thôi”, Liễu nhị gia nói.
“Ông khách khí rồi”, bà cụ Tô mỉm cười nhưng đôi mắt ảnh lên vẻ nghi ngờ và cảnh giác.
Lâm Chính cũng thấy hơi khó hiểu.
Nhà họ Liễu là một trong tứ đại gia tộc của Giang Thành, là một cái cây mà nhà họ Tô luôn mơ ước có thể với tới. Sao giờ Liễu nhị gia lại trở nên khách khí như vậy với bà cụ Tô chứ?
“Nhị gia, ông cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với”, Tô Trương Dương, Tô Cang đều cuống cuồng gào lên.
“Câm miệng”, bà cụ Tô đanh mặt, quát lên.
Đám đông nghi ngờ. Liễu nhị gia giơ tay lên, cười nói: “Đừng vội, đừng vội! Hôm nay tôi tới đây là để hóa giải nguy hiểm cho nhà họ Tô”.
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy kinh ngạc lắm. Chỉ thấy Liễu nhị gia quay đầu nhìn về phía Lâm Chính.
“Cậu là Lâm Chính à?”
“Đúng vậy”
“Hôm qua ở nhà hàng chúng tôi là kiệt tác do cậu tạo ra phải không?”
“Đúng vậy”.
“Cậu giỏi lắm”, Liễu nhị gia gật đầu: “Cả Giang Thành này hầu như không có ai dám tát vào mặt tôi như vậy. Dù là đương gia của tứ đại gia tộc thì cũng không dám khiến tôi mất mặt như thế. Cậu nhóc, cậu là người đầu tiên đấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.