Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 227
Bạch Long
19/04/2024
“Cậu nói cái gì?”
“Được, được lắm Lâm Chính. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Đứng trách người khác nhé. Cậu đã muốn nhà họ Tô phải chết thì nhà họ Tô cũng không để cậu sống yên đâu”, bà cụ Tô tức tới mức bật cười, gật đầu liên tục và đưa phương thuốc cho Liễu nhị gia.
“Khiếu Sinh! Tôi không biết là ông dùng cách gì nhưng tôi muốn cái thứ chó mà này phải chết!”, bà cụ Tô hét lên.
Tiếng hét vô cùng ghê rợn. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Lời nguyền rủa cay nghiệt vang khắp nhà họ Tô, khiến ai nghe thấy cũng phải nổi da gà.
Mọi người đều biết bà cụ Tô đã nhất quyết sống chết một phen rồi.
“Chuyện nhỏ! Bà Tô yên tâm”. Liễu nhị gia – ông hai Liễu nhận lấy phương thuốc, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Thực ra dù bà Tô không nói thì cậu cũng chẳng thể chạy thoát được đâu. Liễu Khiếu Sinh tôi mà không xử lý cậu thì cả Giang Thành này sẽ cười vào mặt tôi mất”.
“Ha ha, Lâm Chính, cậu chết chắc rồi”, Tô Mỹ Tâm lấy lại vẻ khoang trương của mình, kêu lên.
“Được rồi, đến lúc dọn dẹp rồi”.
Liễu Khiếu Sinh nhìn luật sư Khang, thản nhiên nói: “Khang Gia Hào, ông cũng to gan đấy? Dám đối đầu với tôi à?”
“Ông hai, tôi…”, Khang Gia Hào tái mặt.
Lâm Chính chau mày.
“Cút! Tới từ đâu thì cút về đó đi”.
“Vâng..vâng…”
Khang Gia Hào vội vàng gật đầu, bỏ chạy. Lúc đi ngang qua Lâm Chính, ông ta cúi đầu: “Cậu Lâm, xin lỗi”.
“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Ân tình của sếp Mã tôi vô cùng cảm kích, nhưng…nhưng…”, Khang Gia Hào lắp bắp.
“Nhưng vì cứu con gái mà ông ta đã nợ tôi một khoản. Tôi muốn ông ta đi hướng Đông ông ta phải đi hướng Đông, mà muốn ông ta đi hướng Tây thì ông ta phải đi hướng Tây thôi”, ông hai Liễu nheo mắt cười.
“Xin lỗi…”, Khang Gia Hào nói giọng khàn đặc.
Đến cả một luật sư nổi tiếng như ông ta cũng phải mượn tiền thì có lẽ căn bệnh đó không thể chữa được nữa rồi.
“Không sao”, Lâm Chính gật đầu, sau đó lấy ra một tờ giấy, viết một dãy số và đưa cho Khang Gia Hào: “Nếu như muốn chữa khỏi bệnh cho con gái ông thì có thể gọi tới số điện thoại này”.
“Đây là số điện thoại của ai vậy”, Khang Gia Hào hỏi.
“Của tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói
Tôi mắt đang như lửa rực của Khang Gia Hào bỗng tối sầm.
“Cảm ơn”, ông ta cay đắng thốt ra hai từ. Có vẻ là thất vọng lắm.
“Nhớ kỹ, đừng có đối đầu với tôi đấy”.
Khang Gia Hào liếc nhìn anh, không nói gì, chỉ vội vàng rời đi.
Thấy Khang Gia Hào rời đi, nhà họ Tô vui mừng lắm. Họ nhảy cẫng lên. Luật sư số một của Giang Thành đã bỏ đi, vậy thì nhà họ Tô có cơ hội dành chiến thắng rồi.
“Còn các vị thì sao?”, ông hai Liễu nheo mắt nhìn về phía những ông chủ còn lại.
Có người vẫn bình tĩnh, nhưng cũng có người đã tái mặt, vội vàng cười nói: “Ông hai, tôi…tôi chỉ là do sếp Mã nhờ vả thôi”.
“Được, được lắm Lâm Chính. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Đứng trách người khác nhé. Cậu đã muốn nhà họ Tô phải chết thì nhà họ Tô cũng không để cậu sống yên đâu”, bà cụ Tô tức tới mức bật cười, gật đầu liên tục và đưa phương thuốc cho Liễu nhị gia.
“Khiếu Sinh! Tôi không biết là ông dùng cách gì nhưng tôi muốn cái thứ chó mà này phải chết!”, bà cụ Tô hét lên.
Tiếng hét vô cùng ghê rợn. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Lời nguyền rủa cay nghiệt vang khắp nhà họ Tô, khiến ai nghe thấy cũng phải nổi da gà.
Mọi người đều biết bà cụ Tô đã nhất quyết sống chết một phen rồi.
“Chuyện nhỏ! Bà Tô yên tâm”. Liễu nhị gia – ông hai Liễu nhận lấy phương thuốc, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Thực ra dù bà Tô không nói thì cậu cũng chẳng thể chạy thoát được đâu. Liễu Khiếu Sinh tôi mà không xử lý cậu thì cả Giang Thành này sẽ cười vào mặt tôi mất”.
“Ha ha, Lâm Chính, cậu chết chắc rồi”, Tô Mỹ Tâm lấy lại vẻ khoang trương của mình, kêu lên.
“Được rồi, đến lúc dọn dẹp rồi”.
Liễu Khiếu Sinh nhìn luật sư Khang, thản nhiên nói: “Khang Gia Hào, ông cũng to gan đấy? Dám đối đầu với tôi à?”
“Ông hai, tôi…”, Khang Gia Hào tái mặt.
Lâm Chính chau mày.
“Cút! Tới từ đâu thì cút về đó đi”.
“Vâng..vâng…”
Khang Gia Hào vội vàng gật đầu, bỏ chạy. Lúc đi ngang qua Lâm Chính, ông ta cúi đầu: “Cậu Lâm, xin lỗi”.
“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Ân tình của sếp Mã tôi vô cùng cảm kích, nhưng…nhưng…”, Khang Gia Hào lắp bắp.
“Nhưng vì cứu con gái mà ông ta đã nợ tôi một khoản. Tôi muốn ông ta đi hướng Đông ông ta phải đi hướng Đông, mà muốn ông ta đi hướng Tây thì ông ta phải đi hướng Tây thôi”, ông hai Liễu nheo mắt cười.
“Xin lỗi…”, Khang Gia Hào nói giọng khàn đặc.
Đến cả một luật sư nổi tiếng như ông ta cũng phải mượn tiền thì có lẽ căn bệnh đó không thể chữa được nữa rồi.
“Không sao”, Lâm Chính gật đầu, sau đó lấy ra một tờ giấy, viết một dãy số và đưa cho Khang Gia Hào: “Nếu như muốn chữa khỏi bệnh cho con gái ông thì có thể gọi tới số điện thoại này”.
“Đây là số điện thoại của ai vậy”, Khang Gia Hào hỏi.
“Của tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói
Tôi mắt đang như lửa rực của Khang Gia Hào bỗng tối sầm.
“Cảm ơn”, ông ta cay đắng thốt ra hai từ. Có vẻ là thất vọng lắm.
“Nhớ kỹ, đừng có đối đầu với tôi đấy”.
Khang Gia Hào liếc nhìn anh, không nói gì, chỉ vội vàng rời đi.
Thấy Khang Gia Hào rời đi, nhà họ Tô vui mừng lắm. Họ nhảy cẫng lên. Luật sư số một của Giang Thành đã bỏ đi, vậy thì nhà họ Tô có cơ hội dành chiến thắng rồi.
“Còn các vị thì sao?”, ông hai Liễu nheo mắt nhìn về phía những ông chủ còn lại.
Có người vẫn bình tĩnh, nhưng cũng có người đã tái mặt, vội vàng cười nói: “Ông hai, tôi…tôi chỉ là do sếp Mã nhờ vả thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.