Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2301
Bạch Long
20/04/2024
“Tiểu tử, vì sao cậu còn không tấn công lại? Là cậu coi thường tôi sao?”, Lâm Chi Hằng cảm thấy khó hiểu, trừng mắt nhìn Lâm Chính và nói to.
“Tôi nói rồi, chú không phải là đối thủ của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cho nên cậu không đáp trả đòn đánh? Là cậu sợ đánh chết tôi? Tôi nói cho tiểu tử nhà cậu biết, nếu cậu không đánh trả thì chính là sự sỉ nhục lớn nhất của tôi. Cứ như vậy, cho dù tôi chết cũng nhất định phải giết cậu, giữa chúng ta vĩnh viễn không có thắng bại, hiểu không hả?”, Lâm Chi Hằng phẫn nộ gào lên.
“Đánh trả?”, Lâm Chính trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên lùi sau vài bước.
Lâm Chi Hằng khó hiểu, không biết Lâm Chính định làm gì nhưng thấy Lâm Chính giơ nắm đấm lên trời.
Sau đó…
“A!”
Anh đột nhiên thét lên, nắm đấm vung xuống đất và giáng thật mạnh.
Một làn sóng khí khủng khiếp phát ra từ nắm đấm đó. Cát bụi tứ phía bị thổi bay, xung quanh cứ thế chấn động, mặt đất nứt lìa.
Cả Nha Sơn đột nhiên chấn động.
Những người trên con đường phía xa vẫn đang quan sát cũng đứng ngồi không yên, tất cả đều bị làn sóng này ảnh hưởng tới mức nghiêng ngả.
Sức mạnh khủng khiếp như muốn khiến màng nhĩ bị rách ra.
Lâm Chi Hằng cũng chao đảo. Đợi tới lúc anh ta đứng vững lại đưa mắt nhìn thì chỉ thấy phía Lâm Chính cát bụi mờ mịt nhìn không rõ.
Khi bụi lắng xuống đất, bóng hình Lâm Chính lại xuất hiện trong tầm mắt của anh ta nhưng mặt đất dưới chân anh ta đã bị một chưởng đánh vừa rồi nện thành rãnh sâu, một vết nứt kéo dài xuống tầng đáy của Nha Sơn.
“Một chưởng…lìa núi?”, Lâm Chi Hằng lẩm bẩm.
“Chú Hằng, chú thật sự muốn tôi đáp trả sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta, điềm tĩnh hỏi.
Vừa dứt lời, Lâm Chi Hằng đã mấp máy môi nói không nên lời.
Những thứ được loan truyền luôn là thật thật giả giả khiến người ta không sao phân biệt được rõ ràng.
Lâm thần y cũng như vậy. Rất nhiều người ban đầu khi nghe về sự tích của Lâm thần y thì đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lại tán thưởng sùng bái nhưng nghe nhiều rồi thì cảm thấy quá giả dối.
Một người thật sự có thể xuất sắc đến vậy sao?
Trên thực tế thì Lâm Chi Hằng cũng hoài nghi như vậy. Một người thanh niên chừng hai mươi tuổi y thuật vô song, lập ra Dương Hoa, giàu có không ai sánh bằng, lại có y võ kinh người…
Những nhân tố này cho dù là yếu tố nào thì cũng không thể xuất hiện trên một người thanh niên được.
Nhưng sự thực là…mọi hoài nghi của bọn họ đều hội tụ trên người thanh niên này.
Trước đó anh ta hoài nghi.
Hiện giờ… tận mắt chứng kiến, còn cần phải hoài nghi sao?
Lâm Chi Hằng thẫn thờ nhìn Lâm Chính, tâm cảnh phức tạp đến tột độ.
Thử nghĩ xem nếu như chưởng đánh này đánh vào người anh ta thì anh ta có còn sống hay không?
Chỉ e rằng toàn thân đã nát bươm không biết bị phân thành bốn hay năm phần rồi.
“Tôi nói rồi, chú không phải là đối thủ của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cho nên cậu không đáp trả đòn đánh? Là cậu sợ đánh chết tôi? Tôi nói cho tiểu tử nhà cậu biết, nếu cậu không đánh trả thì chính là sự sỉ nhục lớn nhất của tôi. Cứ như vậy, cho dù tôi chết cũng nhất định phải giết cậu, giữa chúng ta vĩnh viễn không có thắng bại, hiểu không hả?”, Lâm Chi Hằng phẫn nộ gào lên.
“Đánh trả?”, Lâm Chính trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên lùi sau vài bước.
Lâm Chi Hằng khó hiểu, không biết Lâm Chính định làm gì nhưng thấy Lâm Chính giơ nắm đấm lên trời.
Sau đó…
“A!”
Anh đột nhiên thét lên, nắm đấm vung xuống đất và giáng thật mạnh.
Một làn sóng khí khủng khiếp phát ra từ nắm đấm đó. Cát bụi tứ phía bị thổi bay, xung quanh cứ thế chấn động, mặt đất nứt lìa.
Cả Nha Sơn đột nhiên chấn động.
Những người trên con đường phía xa vẫn đang quan sát cũng đứng ngồi không yên, tất cả đều bị làn sóng này ảnh hưởng tới mức nghiêng ngả.
Sức mạnh khủng khiếp như muốn khiến màng nhĩ bị rách ra.
Lâm Chi Hằng cũng chao đảo. Đợi tới lúc anh ta đứng vững lại đưa mắt nhìn thì chỉ thấy phía Lâm Chính cát bụi mờ mịt nhìn không rõ.
Khi bụi lắng xuống đất, bóng hình Lâm Chính lại xuất hiện trong tầm mắt của anh ta nhưng mặt đất dưới chân anh ta đã bị một chưởng đánh vừa rồi nện thành rãnh sâu, một vết nứt kéo dài xuống tầng đáy của Nha Sơn.
“Một chưởng…lìa núi?”, Lâm Chi Hằng lẩm bẩm.
“Chú Hằng, chú thật sự muốn tôi đáp trả sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta, điềm tĩnh hỏi.
Vừa dứt lời, Lâm Chi Hằng đã mấp máy môi nói không nên lời.
Những thứ được loan truyền luôn là thật thật giả giả khiến người ta không sao phân biệt được rõ ràng.
Lâm thần y cũng như vậy. Rất nhiều người ban đầu khi nghe về sự tích của Lâm thần y thì đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lại tán thưởng sùng bái nhưng nghe nhiều rồi thì cảm thấy quá giả dối.
Một người thật sự có thể xuất sắc đến vậy sao?
Trên thực tế thì Lâm Chi Hằng cũng hoài nghi như vậy. Một người thanh niên chừng hai mươi tuổi y thuật vô song, lập ra Dương Hoa, giàu có không ai sánh bằng, lại có y võ kinh người…
Những nhân tố này cho dù là yếu tố nào thì cũng không thể xuất hiện trên một người thanh niên được.
Nhưng sự thực là…mọi hoài nghi của bọn họ đều hội tụ trên người thanh niên này.
Trước đó anh ta hoài nghi.
Hiện giờ… tận mắt chứng kiến, còn cần phải hoài nghi sao?
Lâm Chi Hằng thẫn thờ nhìn Lâm Chính, tâm cảnh phức tạp đến tột độ.
Thử nghĩ xem nếu như chưởng đánh này đánh vào người anh ta thì anh ta có còn sống hay không?
Chỉ e rằng toàn thân đã nát bươm không biết bị phân thành bốn hay năm phần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.