Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2310
Bạch Long
20/04/2024
“Sao? Ông có vẻ rất lo lắng?”, Lâm Chính nhìn ông ta một cách kỳ quái.
“Chủ tịch Lâm, cậu có điều không biết, nghe nói có vài gia tộc quyết tâm phải có bằng được mỏ đá tím đó. Tôi lo Dương Hoa chúng ta vô cớ rước phải phiền phức mà thôi”, Từ Thiên cười nói.
“Thế à… Yên tâm, tôi sẽ tự lượng sức! Gần đây đúng là Dương Hoa có khá nhiều phiền phức, tôi sẽ cẩn thận”, Lâm Chính gật đầu.
Từ Thiên mỉm cười, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã đáp xuống sân bay Thanh Đô.
Vừa ra khỏi sân bay, một chiếc Lincoln bản kéo dài dừng ở ngoài sân bay.
“Chủ tịch Lâm, chào cậu! Tôi là Tiểu Cổ của hội đấu giá Long Đằng! Tôi được lệnh của hội trưởng đến đón anh, mời anh lên xe”, một cô gái mặc đồng phục công sở bước nhanh tới, mỉm cười nói.
Để tránh phiền phức, Lâm Chính dùng gương mặt của thần y Lâm xuống máy bay, nhưng anh đã đội mũ, do đó không bị ai nhận ra.
Không ngờ người của hội đấu giá Long Đằng lại giỏi nhìn người như vậy, mới liếc mắt đã nhận ra Lâm Chính.
“Không phải tôi đã nói không cần đón rồi sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Tiểu Cổ, thản nhiên nói.
“Đây là yêu cầu của hội trưởng chúng tôi. Hội trưởng nói khó có khi Chủ tịch Lâm đến Thanh Đô, chúng tôi nên làm tận lễ nghi của một người chủ nhà! Không thể tiếp đãi khách quý chậm trễ được”, Tiểu Cổ mỉm cười nói.
“Vậy thay tôi cảm ơn hội trưởng của các cô”.
“Chủ tịch Lâm, mời anh lên xe, chúng tôi đã sắp xếp phòng tổng thống cho anh, cũng đã chuẩn bị rượu ngon. Anh có thể nghỉ ngơi trước, đợi đến giờ chúng tôi sẽ thông báo cho anh đến hiện trường đấu giá”, Tiểu Cổ cười nói.
“Không cần”.
Lâm Chính xem đồng hồ, nói: “Không phải hai giờ chiều chính thức bắt đầu đấu giá sao? Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, cô hãy đưa tôi đến thẳng hiện trường đấu giá”.
“À… Nếu Chủ tịch Lâm đã yêu cầu thì được”.
Bọn họ lên xe, đi đến hiện trường hội đấu giá Long Đằng.
Hội đấu giá Long Đằng có thể xem là công ty đấu giá hàng đầu trong nước.
Thứ có thể mang đi đấu giá ở hội đấu giá này một là giá trị khổng lồ, không thì cực kỳ hiếm có, không thể định giá!
Vật tầm thường hoàn toàn không thể xuất hiện ở hội đấu giá này.
Chính vì vậy mà người đến tham dự đấu giá đều là ông lớn của các ngành nghề trong nước, hoặc là một vài ông trùm mà người thường không dám tưởng tượng.
Xuống xe, Tiểu Cổ dẫn Lâm Chính đi thẳng vào phòng VIP ở lầu hai hội trường đấu giá.
Anh gỡ mũ xuống, cũng không che giấu nữa.
Một vài người nổi tiếng ở xã hội vào hội đấu giá đều nhìn về phía anh.
Khi nhìn thấy mặt thần y Lâm, nhiều người ngạc nhiên.
“Người đó là thần y Lâm sao?”.
“Chắc chắn là không nhìn lầm chứ?”.
“Hình như là anh ta…”.
“Trời ạ, đúng là thần y Lâm?”.
“Chuyện gì vậy, sao thần y Lâm lại xuất hiện ở đây?”.
“Chủ tịch Lâm, cậu có điều không biết, nghe nói có vài gia tộc quyết tâm phải có bằng được mỏ đá tím đó. Tôi lo Dương Hoa chúng ta vô cớ rước phải phiền phức mà thôi”, Từ Thiên cười nói.
“Thế à… Yên tâm, tôi sẽ tự lượng sức! Gần đây đúng là Dương Hoa có khá nhiều phiền phức, tôi sẽ cẩn thận”, Lâm Chính gật đầu.
Từ Thiên mỉm cười, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã đáp xuống sân bay Thanh Đô.
Vừa ra khỏi sân bay, một chiếc Lincoln bản kéo dài dừng ở ngoài sân bay.
“Chủ tịch Lâm, chào cậu! Tôi là Tiểu Cổ của hội đấu giá Long Đằng! Tôi được lệnh của hội trưởng đến đón anh, mời anh lên xe”, một cô gái mặc đồng phục công sở bước nhanh tới, mỉm cười nói.
Để tránh phiền phức, Lâm Chính dùng gương mặt của thần y Lâm xuống máy bay, nhưng anh đã đội mũ, do đó không bị ai nhận ra.
Không ngờ người của hội đấu giá Long Đằng lại giỏi nhìn người như vậy, mới liếc mắt đã nhận ra Lâm Chính.
“Không phải tôi đã nói không cần đón rồi sao?”, Lâm Chính liếc nhìn Tiểu Cổ, thản nhiên nói.
“Đây là yêu cầu của hội trưởng chúng tôi. Hội trưởng nói khó có khi Chủ tịch Lâm đến Thanh Đô, chúng tôi nên làm tận lễ nghi của một người chủ nhà! Không thể tiếp đãi khách quý chậm trễ được”, Tiểu Cổ mỉm cười nói.
“Vậy thay tôi cảm ơn hội trưởng của các cô”.
“Chủ tịch Lâm, mời anh lên xe, chúng tôi đã sắp xếp phòng tổng thống cho anh, cũng đã chuẩn bị rượu ngon. Anh có thể nghỉ ngơi trước, đợi đến giờ chúng tôi sẽ thông báo cho anh đến hiện trường đấu giá”, Tiểu Cổ cười nói.
“Không cần”.
Lâm Chính xem đồng hồ, nói: “Không phải hai giờ chiều chính thức bắt đầu đấu giá sao? Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, cô hãy đưa tôi đến thẳng hiện trường đấu giá”.
“À… Nếu Chủ tịch Lâm đã yêu cầu thì được”.
Bọn họ lên xe, đi đến hiện trường hội đấu giá Long Đằng.
Hội đấu giá Long Đằng có thể xem là công ty đấu giá hàng đầu trong nước.
Thứ có thể mang đi đấu giá ở hội đấu giá này một là giá trị khổng lồ, không thì cực kỳ hiếm có, không thể định giá!
Vật tầm thường hoàn toàn không thể xuất hiện ở hội đấu giá này.
Chính vì vậy mà người đến tham dự đấu giá đều là ông lớn của các ngành nghề trong nước, hoặc là một vài ông trùm mà người thường không dám tưởng tượng.
Xuống xe, Tiểu Cổ dẫn Lâm Chính đi thẳng vào phòng VIP ở lầu hai hội trường đấu giá.
Anh gỡ mũ xuống, cũng không che giấu nữa.
Một vài người nổi tiếng ở xã hội vào hội đấu giá đều nhìn về phía anh.
Khi nhìn thấy mặt thần y Lâm, nhiều người ngạc nhiên.
“Người đó là thần y Lâm sao?”.
“Chắc chắn là không nhìn lầm chứ?”.
“Hình như là anh ta…”.
“Trời ạ, đúng là thần y Lâm?”.
“Chuyện gì vậy, sao thần y Lâm lại xuất hiện ở đây?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.