Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2349
Bạch Long
20/04/2024
Khi Lâm Chính đáp xuống đất thì những kẻ cầm súng kia đã bị bất động từ bao giờ. Vạn đại sư cũng trố tròn mắt: “Chuyện gì vậy?”
“Các người đứng ngây ra làm gì? Nổ súng đi chứ! Tiếp tục bắn cho tôi”, ông ta gào lên. Nhưng những người kia như bị điếc. Vạn đại sư kinh hoàng, vội vàng nhìn kỹ bọn họ. Lúc này ông ta mới phát hiện ra bọn họ đều đã bị dính châm bạc.
“Châm bạc phong huyệt!”, Vạn đại sư thất kinh.
Lâm Chính quay người, đi về phía ông ta. Vạn đại sư tái mặt, vội vàng lùi về phía sau. Lâm Chính tìm tới ông ta rồi.
“Ông chủ, mau rút thôi!”.
“Tên kia sắp đến rồi!”.
Người ở bên này vẻ mặt kinh hãi, vội vàng xông tới, muốn yểm hộ cho Vạn đại sư rút đi.
Nhưng bọn họ vừa động đậy, Lâm Chính đã xông tới, quyền cước như bão táp mưa sa, nện vào người bọn họ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Bọn họ bị đánh bay.
Xung quanh Vạn đại sư lập tức trở nên trống hoác.
Sắc mặt ông ta căng cứng, siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm Lâm Chính ở phía trước, chuẩn bị ra tay.
Nhưng Lâm Chính lại dừng tay, chứ không phát động tấn công nữa.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không động đến ông, trước khi bọn họ gục xuống, tôi sẽ không động vào một sợi tóc của ông”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tại sao?”, Vạn đại sư nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì tôi muốn để ông mở mang tầm mắt, xem rốt cuộc người đông có thể đánh bại được tôi hay không”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó thân hình nhoáng lên, lướt qua Vạn đại sư, đánh về phía đám người đông đúc phía sau.
Đồng tử của Vạn đại sư co lại, hơi thở run rẩy.
Chẳng mấy chốc, phía sau ông ta vang lên những tiếng hét thảm thiết, rất nhiều bóng dáng bị đánh bay ra ngoài, xếp chồng đống lên nhau.
Bịch bịch bịch…
Tiếng đánh đấm nặng nề vang lên không dứt.
Âm thanh đáng sợ khiến người ta nổi cả gai ốc.
Vạn đại sư có chút run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta chậm rãi quay lại nhìn phía sau.
Mới nhìn một cái, ông ta đã như bị sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ.
Đám người vốn đông đúc phía sau lúc này đã nằm ngang đổ dọc.
Tất cả bọn họ đều nằm rên rỉ, không đứng dậy nổi nữa.
Tuy bọn họ đều là võ sĩ, có thực lực không tồi, nhưng đứng trước Lâm Chính thì không chịu nổi một đòn.
Ngược lại còn không sờ tới được góc áo của anh.
Dưới thế tấn công nhanh mạnh như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy mình đang đối mặt với một con quỷ, sau khi nó xuất hiện thì mình liền bị nỗi đau thấu trời bủa vây, nằm bẹp một chỗ không bò dậy nổi…
Lâm Chính nhanh chóng đánh ngã mấy trăm người.
“Các người đứng ngây ra làm gì? Nổ súng đi chứ! Tiếp tục bắn cho tôi”, ông ta gào lên. Nhưng những người kia như bị điếc. Vạn đại sư kinh hoàng, vội vàng nhìn kỹ bọn họ. Lúc này ông ta mới phát hiện ra bọn họ đều đã bị dính châm bạc.
“Châm bạc phong huyệt!”, Vạn đại sư thất kinh.
Lâm Chính quay người, đi về phía ông ta. Vạn đại sư tái mặt, vội vàng lùi về phía sau. Lâm Chính tìm tới ông ta rồi.
“Ông chủ, mau rút thôi!”.
“Tên kia sắp đến rồi!”.
Người ở bên này vẻ mặt kinh hãi, vội vàng xông tới, muốn yểm hộ cho Vạn đại sư rút đi.
Nhưng bọn họ vừa động đậy, Lâm Chính đã xông tới, quyền cước như bão táp mưa sa, nện vào người bọn họ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Bọn họ bị đánh bay.
Xung quanh Vạn đại sư lập tức trở nên trống hoác.
Sắc mặt ông ta căng cứng, siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm Lâm Chính ở phía trước, chuẩn bị ra tay.
Nhưng Lâm Chính lại dừng tay, chứ không phát động tấn công nữa.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không động đến ông, trước khi bọn họ gục xuống, tôi sẽ không động vào một sợi tóc của ông”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tại sao?”, Vạn đại sư nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì tôi muốn để ông mở mang tầm mắt, xem rốt cuộc người đông có thể đánh bại được tôi hay không”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó thân hình nhoáng lên, lướt qua Vạn đại sư, đánh về phía đám người đông đúc phía sau.
Đồng tử của Vạn đại sư co lại, hơi thở run rẩy.
Chẳng mấy chốc, phía sau ông ta vang lên những tiếng hét thảm thiết, rất nhiều bóng dáng bị đánh bay ra ngoài, xếp chồng đống lên nhau.
Bịch bịch bịch…
Tiếng đánh đấm nặng nề vang lên không dứt.
Âm thanh đáng sợ khiến người ta nổi cả gai ốc.
Vạn đại sư có chút run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta chậm rãi quay lại nhìn phía sau.
Mới nhìn một cái, ông ta đã như bị sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ.
Đám người vốn đông đúc phía sau lúc này đã nằm ngang đổ dọc.
Tất cả bọn họ đều nằm rên rỉ, không đứng dậy nổi nữa.
Tuy bọn họ đều là võ sĩ, có thực lực không tồi, nhưng đứng trước Lâm Chính thì không chịu nổi một đòn.
Ngược lại còn không sờ tới được góc áo của anh.
Dưới thế tấn công nhanh mạnh như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy mình đang đối mặt với một con quỷ, sau khi nó xuất hiện thì mình liền bị nỗi đau thấu trời bủa vây, nằm bẹp một chỗ không bò dậy nổi…
Lâm Chính nhanh chóng đánh ngã mấy trăm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.