Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2354
Bạch Long
20/04/2024
“Món nợ… giữa chúng ta?”, Nam Cung Yết sửng sốt nhìn Lâm Chính, cơ thể càng run rẩy hơn: “Thần y Lâm, xin hãy tha… tha cho tôi, tôi… tôi… tôi không muốn chết…”
Anh ta lắp bắp nói.
Một người kiêu ngạo như anh ta, đã bao giờ nói những lời như vậy chứ?
Nhưng bây giờ, anh ta không thể không nói.
Bởi vì anh ta biết người đứng trước mặt mình… nói không chừng sẽ giết anh ta thật.
Trước đó những người này còn tưởng thần y Lâm chỉ là cáo mượn oai hùm, dọa nạt bọn họ.
Nhưng sau khi anh thực sự để lộ sự hung tàn của mình, thì bọn họ mới biết thần y Lâm là người đáng sợ đến mức nào.
Nam Cung Yết run như cầy sấy.
Anh ta không biết Lâm Chính sẽ làm gì mình.
Bởi vì lúc này, không ai có thể cứu được anh ta.
Anh ta đã dùng hết các con át chủ bài, nhưng dù sao đây cũng không phải là thế gia Nam Cung, mà là Thanh Đô.
Vạn đại sư là người mạnh nhất Thanh Đô, nhưng bây giờ ông ta còn khó giữ mình.
Ai có thể ngờ được bá chủ Thanh Đô Vạn đại sư… lại bị một mình Lâm Chính đánh cho tan tác chứ?
Không thể dùng thần y để hình dung người này được nữa.
Có lẽ… nên gọi anh là chiến thần mới đúng…
“Đừng sợ, tôi sẽ không giết anh”.
Lâm Chính vỗ vai Nam Cung Yết, bình tĩnh nói: “Ngược lại, tôi sẽ để anh bình an trở về”.
“Thật sao?”, Nam Cung Yết trợn to mắt.
“Đương nhiên rồi, dù sao hiện giờ anh vẫn còn khoản 1000 tỷ tệ chưa trả, anh là ông chủ lớn của tôi, sao tôi có thể khiến anh bị thương chứ?”.
Lâm Chính nói với Đinh Mạo: “Photo hợp đồng, sau đó đóng dấu, mỗi mẫu ba bản, đưa một bản cho Nam Cung Yết, để anh ta cầm về cho người của thế gia Nam Cung”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Đinh Mạo cung kính nói.
Nam Cung Yết run như cầy sấy.
Lâm Chính chỉ vào điều khoản trong hợp đồng, nói: “Các anh chỉ có 10 ngày thôi, hi vọng các anh có thể trân trọng”.
Nam Cung Yết sửng sốt nhìn Lâm Chính, gật đầu, không nói lời nào.
Lâm Chính đứng dậy, cất bước đi về phía Vạn đại sư.
Ông ta bất giác lùi lại hai bước, thủ thế, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Thần y Lâm, cậu quả nhiên hơn người, tôi thừa nhận lần này mình đã thua”.
“Rồi sao nữa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Nếu cậu và cậu ba Nam Cung đã hòa giải với nhau, thì tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải đấu nữa. Dù sao đây cũng là Thanh Đô, chúng ta mỗi người nhường một bước, sau này còn dễ gặp lại nhau, đúng không nào?”, Vạn đại sư trầm giọng nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời…
Vèo!
Cơ thể Lâm Chính lao tới như một mũi tên, va vào người Vạn đại sư.
Anh ta lắp bắp nói.
Một người kiêu ngạo như anh ta, đã bao giờ nói những lời như vậy chứ?
Nhưng bây giờ, anh ta không thể không nói.
Bởi vì anh ta biết người đứng trước mặt mình… nói không chừng sẽ giết anh ta thật.
Trước đó những người này còn tưởng thần y Lâm chỉ là cáo mượn oai hùm, dọa nạt bọn họ.
Nhưng sau khi anh thực sự để lộ sự hung tàn của mình, thì bọn họ mới biết thần y Lâm là người đáng sợ đến mức nào.
Nam Cung Yết run như cầy sấy.
Anh ta không biết Lâm Chính sẽ làm gì mình.
Bởi vì lúc này, không ai có thể cứu được anh ta.
Anh ta đã dùng hết các con át chủ bài, nhưng dù sao đây cũng không phải là thế gia Nam Cung, mà là Thanh Đô.
Vạn đại sư là người mạnh nhất Thanh Đô, nhưng bây giờ ông ta còn khó giữ mình.
Ai có thể ngờ được bá chủ Thanh Đô Vạn đại sư… lại bị một mình Lâm Chính đánh cho tan tác chứ?
Không thể dùng thần y để hình dung người này được nữa.
Có lẽ… nên gọi anh là chiến thần mới đúng…
“Đừng sợ, tôi sẽ không giết anh”.
Lâm Chính vỗ vai Nam Cung Yết, bình tĩnh nói: “Ngược lại, tôi sẽ để anh bình an trở về”.
“Thật sao?”, Nam Cung Yết trợn to mắt.
“Đương nhiên rồi, dù sao hiện giờ anh vẫn còn khoản 1000 tỷ tệ chưa trả, anh là ông chủ lớn của tôi, sao tôi có thể khiến anh bị thương chứ?”.
Lâm Chính nói với Đinh Mạo: “Photo hợp đồng, sau đó đóng dấu, mỗi mẫu ba bản, đưa một bản cho Nam Cung Yết, để anh ta cầm về cho người của thế gia Nam Cung”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Đinh Mạo cung kính nói.
Nam Cung Yết run như cầy sấy.
Lâm Chính chỉ vào điều khoản trong hợp đồng, nói: “Các anh chỉ có 10 ngày thôi, hi vọng các anh có thể trân trọng”.
Nam Cung Yết sửng sốt nhìn Lâm Chính, gật đầu, không nói lời nào.
Lâm Chính đứng dậy, cất bước đi về phía Vạn đại sư.
Ông ta bất giác lùi lại hai bước, thủ thế, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Thần y Lâm, cậu quả nhiên hơn người, tôi thừa nhận lần này mình đã thua”.
“Rồi sao nữa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Nếu cậu và cậu ba Nam Cung đã hòa giải với nhau, thì tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải đấu nữa. Dù sao đây cũng là Thanh Đô, chúng ta mỗi người nhường một bước, sau này còn dễ gặp lại nhau, đúng không nào?”, Vạn đại sư trầm giọng nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời…
Vèo!
Cơ thể Lâm Chính lao tới như một mũi tên, va vào người Vạn đại sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.