Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2380
Bạch Long
20/04/2024
Thế giới này vốn dĩ đã không công bằng. Nam Cung Phi Dương tĩnh lặng quan sát Lâm Chính.
Lâm Chính cũng chìm vào trầm ngâm.
Những cô gái kia vừa diễn tấu vừa quan sát Lâm Chính. Bọn họ cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này có gì đó không ổn.
Rất áp lực!
Khoảng chừng mười giây, Lâm Chính giơ tay cầm bản hợp đồng trên bàn và xé bản hợp đồng thành từng mảnh.
Tiếng xé giấy vang lên nghe thật chói tai.
“Được, ha ha ha ha ha….”, Nam Cung Phi Dương vỗ tay bật cười lớn.
Lâm Chính thả tay, từng mảnh giấy hợp đồng giống như hoa tuyết rơi tuột khỏi tay anh.
Nam Cung Phi Dương mỉm cười đứng dậy vỗ vai Lâm Chính, sau đó sải bước ra khỏi căn phòng.
Lâm Chính có thể nhìn thấy rõ ràng sự khinh thường trong mắt ông ta.
Rầm!
Cánh cửa bị đóng lại. Nam Cung Phi Dương vui vẻ cùng người của Nam Cung thế gia đi xe tới sân bay Giang Thành.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Thể diện của Nam Cung thế gia đã được bảo vệ.
Ông ta có thể quay về rồi.
Những cô gái trong phòng cũng dừng tay tròn mắt thẫn thờ nhìn Lâm Chính.
Bọn họ đều biết Lâm Chính chịu thiệt rồi!
Ai có thể khiến nhân vật này chịu thiệt? Đồn ra ngoài e rằng không ai dám tin.
“Chơi xong khúc nhạc rồi chứ?”, Lâm Chính nâng chén trà trên trà kỷ lên, nhấp một ngụm rồi hỏi.
Nghe vậy, nhóm nữ kia chỉ gật đầu chơi tiếp nhưng trong khúc nhạc này đã không còn vui vẻ như trước, ngược lại là áp lực vô tận.
Lâm Chính lặng lẽ lắng nghe cho tới khi khúc nhạc kết thúc thì điện thoại kêu.
“Lâm chưởng môn”, giọng nói già nua vang lên.
“Tìm được vị trí của Nam Cung thế gia chưa?”, Lâm Chính hỏi với vẻ mặt vô tình.
“Tìm thấy rồi! Tôi đang định báo cho cậu biết, vì sao cậu đột nhiên triệu tập tôi đến, có chuyện gì sao?”
“Ừm…ông về trước đi, tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ, ông cùng tôi tới Nam Cung thế gia chơi một chuyến nữa”.
Kít!
Tiếng phanh xe vang lên.
Nam Cung Phi Dương sải bước vào bên trong dưới sự tháp tùng của người nhà Nam Cung.
“Ồ, chú hai về rồi?”, Nam Cung Tùng đang uống trà trong sảnh thì đứng bật dậy, chủ động ra khỏi cửa đón tiếp Nam Cung Phi Dương.
“Anh cả”, Nam Cung Phi Dương hô lên, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi.
Nam Cung Tùng thấy vậy cũng bật cười: “Trông chú vui mừng kìa, sao thế? Sự việc giải quyết ổn thoả rồi chứ?”
“Giải quyết xong rồi. Em bắt chủ tịch Lâm xé bản hợp đồng trước mặt em, lần này hắn ta ngoan ngoãn nghe lời rồi”, Nam Cung Phi Dương mỉm cười nói.
Lâm Chính cũng chìm vào trầm ngâm.
Những cô gái kia vừa diễn tấu vừa quan sát Lâm Chính. Bọn họ cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này có gì đó không ổn.
Rất áp lực!
Khoảng chừng mười giây, Lâm Chính giơ tay cầm bản hợp đồng trên bàn và xé bản hợp đồng thành từng mảnh.
Tiếng xé giấy vang lên nghe thật chói tai.
“Được, ha ha ha ha ha….”, Nam Cung Phi Dương vỗ tay bật cười lớn.
Lâm Chính thả tay, từng mảnh giấy hợp đồng giống như hoa tuyết rơi tuột khỏi tay anh.
Nam Cung Phi Dương mỉm cười đứng dậy vỗ vai Lâm Chính, sau đó sải bước ra khỏi căn phòng.
Lâm Chính có thể nhìn thấy rõ ràng sự khinh thường trong mắt ông ta.
Rầm!
Cánh cửa bị đóng lại. Nam Cung Phi Dương vui vẻ cùng người của Nam Cung thế gia đi xe tới sân bay Giang Thành.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Thể diện của Nam Cung thế gia đã được bảo vệ.
Ông ta có thể quay về rồi.
Những cô gái trong phòng cũng dừng tay tròn mắt thẫn thờ nhìn Lâm Chính.
Bọn họ đều biết Lâm Chính chịu thiệt rồi!
Ai có thể khiến nhân vật này chịu thiệt? Đồn ra ngoài e rằng không ai dám tin.
“Chơi xong khúc nhạc rồi chứ?”, Lâm Chính nâng chén trà trên trà kỷ lên, nhấp một ngụm rồi hỏi.
Nghe vậy, nhóm nữ kia chỉ gật đầu chơi tiếp nhưng trong khúc nhạc này đã không còn vui vẻ như trước, ngược lại là áp lực vô tận.
Lâm Chính lặng lẽ lắng nghe cho tới khi khúc nhạc kết thúc thì điện thoại kêu.
“Lâm chưởng môn”, giọng nói già nua vang lên.
“Tìm được vị trí của Nam Cung thế gia chưa?”, Lâm Chính hỏi với vẻ mặt vô tình.
“Tìm thấy rồi! Tôi đang định báo cho cậu biết, vì sao cậu đột nhiên triệu tập tôi đến, có chuyện gì sao?”
“Ừm…ông về trước đi, tôi sẽ sắp xếp chuyên cơ, ông cùng tôi tới Nam Cung thế gia chơi một chuyến nữa”.
Kít!
Tiếng phanh xe vang lên.
Nam Cung Phi Dương sải bước vào bên trong dưới sự tháp tùng của người nhà Nam Cung.
“Ồ, chú hai về rồi?”, Nam Cung Tùng đang uống trà trong sảnh thì đứng bật dậy, chủ động ra khỏi cửa đón tiếp Nam Cung Phi Dương.
“Anh cả”, Nam Cung Phi Dương hô lên, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi.
Nam Cung Tùng thấy vậy cũng bật cười: “Trông chú vui mừng kìa, sao thế? Sự việc giải quyết ổn thoả rồi chứ?”
“Giải quyết xong rồi. Em bắt chủ tịch Lâm xé bản hợp đồng trước mặt em, lần này hắn ta ngoan ngoãn nghe lời rồi”, Nam Cung Phi Dương mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.