Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2382
Bạch Long
20/04/2024
Tổng cộng hơn ba mươi chiếc xe, mỗi một chiếc đều chật kín người, những người này đều không phải là người bình thường.
Dịch Quế Lâm vẫn tỏ ra hết sức căng thẳng nhưng Lâm Chính đương nhiên không quan tâm.
Anh rút điện thoại gọi vào một số.
Tút tút.
“Alo, Lâm tiểu tử, vô duyên vô cớ gọi cho tôi có phải lại gặp rắc rối gì không?”, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói cởi mở.
“Hôm nay tôi làm một việc, mọi hậu quả tôi sẽ gánh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Giọng nói bên kia điện thoại chợt sững lại, sau đó bắt đầu hỏi.
“Cậu…muốn đụng tới ai?”
“Nam Cung thế gia”, Lâm Chính cứ thế thẳng thắn đáp lời không hề do dự.
Giọng nói bên kia đầu dây chìm vào trầm tư, khoảng chừng năm, sáu giây sau mới có âm thanh vang lên.
“Vì lý do gì?”
“Đôi mắt Tô Nhu bị bọn họ làm mù rồi”, Lâm Chính khản giọng.
Đầu dây bên kia lại lần nữa im lặng nhưng lúc này chỉ trong một phút.
“Chú ý an toàn”.
Bốn từ này vừa dứt thì đầu dây bên kia cúp máy.
Lâm Chính hít vào một hơi thật sâu, tầm nhìn hướng thẳng về phía trước.
“Còn bao lâu nữa thì đến?”
“Lâm chưởng môn, khoảng chừng mười phút”.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu rồi lại lần nữa cầm điện thoại lên gọi.
Sau một hồi, bên trong điện thoại vang lên giọng của Nam Cung Phi Dương.
“Ai đấy?”
“Tôi, Lâm Chính!”
Lâm Chính?
Nam Cung Phi Dương rõ ràng chưa ý thức được cái tên này là ai.
Ông ta hiểu biết về nhà họ Lâm ở Yên Kinh không nhiều, cho dù biết Lâm Chính thì cũng sẽ nghĩ rằng chỉ là trùng hợp, tuyệt đối không thể liên tưởng được cái tên này lại có mối quan hệ gì với người mà nhà họ Lâm vứt bỏ vài năm trước.
Có điều giọng nói này trong điện thoại khiến Nam Cung Phi Dương cảm thấy quen thuộc.
Dù sao thì trước đó không lâu ông ta đã từng nói chuyện với giọng nói này.
“Chủ tịch Lâm? Có gì chỉ giáo sao?”, Nam Cung Phi Dương cười lãnh đạm hỏi.
“Tôi muốn hỏi, một người sao có thể ăn cơm trong căn phòng không có ánh sáng chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Về điểm này thì tôi không biết”, Nam Cung Phi Dương gần như không nghĩ gì nhiều.
“Vậy một người sao có thể đọc sách viết chữ trong căn phòng không có ánh sáng?”
“Về điểm này thì tôi cũng không biết”.
“Một người sao có thể mặc quần áo trong căn phòng không có ánh sáng?”
“Chủ tịch Lâm, những câu hỏi của cậu rất kì lạ, tôi không thể hiểu nổi, tôi cũng không muốn nghĩ về mấy câu hỏi này, nếu cậu có chuyện gì cần nói thì tôi nghĩ rằng cậu cứ nói ra có lẽ sẽ tốt hơn. Như vậy thì tôi cho rằng sẽ tiết kiệm thời gian của hai bên hơn phần nào, cậu thấy sao?”, Nam Cung Phi Dương mỉm cười hỏi.
Dịch Quế Lâm vẫn tỏ ra hết sức căng thẳng nhưng Lâm Chính đương nhiên không quan tâm.
Anh rút điện thoại gọi vào một số.
Tút tút.
“Alo, Lâm tiểu tử, vô duyên vô cớ gọi cho tôi có phải lại gặp rắc rối gì không?”, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói cởi mở.
“Hôm nay tôi làm một việc, mọi hậu quả tôi sẽ gánh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Giọng nói bên kia điện thoại chợt sững lại, sau đó bắt đầu hỏi.
“Cậu…muốn đụng tới ai?”
“Nam Cung thế gia”, Lâm Chính cứ thế thẳng thắn đáp lời không hề do dự.
Giọng nói bên kia đầu dây chìm vào trầm tư, khoảng chừng năm, sáu giây sau mới có âm thanh vang lên.
“Vì lý do gì?”
“Đôi mắt Tô Nhu bị bọn họ làm mù rồi”, Lâm Chính khản giọng.
Đầu dây bên kia lại lần nữa im lặng nhưng lúc này chỉ trong một phút.
“Chú ý an toàn”.
Bốn từ này vừa dứt thì đầu dây bên kia cúp máy.
Lâm Chính hít vào một hơi thật sâu, tầm nhìn hướng thẳng về phía trước.
“Còn bao lâu nữa thì đến?”
“Lâm chưởng môn, khoảng chừng mười phút”.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu rồi lại lần nữa cầm điện thoại lên gọi.
Sau một hồi, bên trong điện thoại vang lên giọng của Nam Cung Phi Dương.
“Ai đấy?”
“Tôi, Lâm Chính!”
Lâm Chính?
Nam Cung Phi Dương rõ ràng chưa ý thức được cái tên này là ai.
Ông ta hiểu biết về nhà họ Lâm ở Yên Kinh không nhiều, cho dù biết Lâm Chính thì cũng sẽ nghĩ rằng chỉ là trùng hợp, tuyệt đối không thể liên tưởng được cái tên này lại có mối quan hệ gì với người mà nhà họ Lâm vứt bỏ vài năm trước.
Có điều giọng nói này trong điện thoại khiến Nam Cung Phi Dương cảm thấy quen thuộc.
Dù sao thì trước đó không lâu ông ta đã từng nói chuyện với giọng nói này.
“Chủ tịch Lâm? Có gì chỉ giáo sao?”, Nam Cung Phi Dương cười lãnh đạm hỏi.
“Tôi muốn hỏi, một người sao có thể ăn cơm trong căn phòng không có ánh sáng chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Về điểm này thì tôi không biết”, Nam Cung Phi Dương gần như không nghĩ gì nhiều.
“Vậy một người sao có thể đọc sách viết chữ trong căn phòng không có ánh sáng?”
“Về điểm này thì tôi cũng không biết”.
“Một người sao có thể mặc quần áo trong căn phòng không có ánh sáng?”
“Chủ tịch Lâm, những câu hỏi của cậu rất kì lạ, tôi không thể hiểu nổi, tôi cũng không muốn nghĩ về mấy câu hỏi này, nếu cậu có chuyện gì cần nói thì tôi nghĩ rằng cậu cứ nói ra có lẽ sẽ tốt hơn. Như vậy thì tôi cho rằng sẽ tiết kiệm thời gian của hai bên hơn phần nào, cậu thấy sao?”, Nam Cung Phi Dương mỉm cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.