Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2386
Bạch Long
20/04/2024
Chủ tịch Lâm điên rồi sao?
Đang yên lành, vì sao lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?
“Không!” có người không chịu nổi la lên thất thanh.
“Lâm thần y, đừng, đừng móc mắt tôi, tôi không muốn thành kẻ mù!”
“Chủ tịch Lâm, xin tha cho tôi!”
“Tôi là người vô tội”.
Tất cả đều la lên thất thanh thế nhưng Lâm Chính không hề mảy may thay đổi ý định.
Cho tới lúc này, tiếng thét đã vang tới sảnh chính.
“Dừng tay!”
Giọng nói vừa dứt, người của Nam Cung Yết vui mừng thấy rõ, bọn họ vội nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc này Nam Cung Tùng và Nam Cung Phi Dương dẫn đầu nhóm người của Nam Cung thế gia tiến vào sảnh trước.
Người của Nam Cung thế gia lập tức bày ra thế vây kín, vây trọn những người mà Lâm Chính đưa tới.
Chỉ là…
Những người mà Lâm Chính đưa tới không một ai đổi sắc, thấy người của Nam Cung thế gia bao vây, bọn họ tỏ ra hết sức thản nhiên điềm tĩnh, không hề sợ hãi, càng không có thêm bất cứ động tác thừa như thể bọn họ căn bản không hề thấy có người chặn đứng mình vậy.
Nam Cung Phi Dương thấy hiện tượng lạ như vậy nhưng lại không có thời gian nghĩ nhiều.
“Lâm thần y, thả người ra, tôi có thể giữ thể diện để các cậu rời khỏi đại bản doanh của Nam Cung, nghe rõ chưa?”, Nam Cung Tùng lạnh giọng lên tiếng.
“Tôi tới đây không cần thể diện rời đi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ồ? Lẽ nào Lâm thần y không muốn rời khỏi đây? Muốn ở lại chỗ chúng tôi sao?”, Nam Cung Phi Dương cười khẩy.
“Cũng không phải”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Vậy chủ tịch Lâm tới đây có việc gì?”, Nam Cung Phi Dương nhếch miệng cười hỏi.
“Giết người! Báo thù!” Lâm Chính bình tĩnh nói ra bốn từ.
Bốn từ vừa dứt, tất cả người của Nam Cung thế gia gần như ngừng thở. Có điều mặt Nam Cung Tùng lại không thay đổi, cứ thế bật cười ha ha.
“Chủ tịch Lâm cậu coi Nam Cung thế gia là nơi nào? Cậu muốn tìm chúng tôi báo thù? Muốn giết người ở đây? Có phải cậu ngây thơ quá rồi không?”
Giọng nói vừa dứt, bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng bước chân.
Bịch, bịch, bịch…
Tiếp đó, không ít người của Nam Cung thế gia nhanh chóng tiến lại gần.
Cả thảy hàng trăm người, gần như tất cả đều là võ sĩ, vả lại trong tay đều mang theo súng.
Bọn họ bao vây chặt sảnh trước, bao vây chật kín đến nước cũng không lọt nổi ra ngoài.
Đây là toàn bộ sức mạnh của nhánh phía Nam Cung Tùng, tất cả đều được ông ta lôi ra.
Ông ta không biết Lâm Chính có nhưng sát chiêu gì nhưng ông ta tin nếu Lâm Chính ra tay thật sự thì những người này đủ để có thể băm vằm Lâm Chính ngay lập tức.
Có điều ông ta đã đánh giá quá thấp quyết tâm của Lâm Chính.
Cũng không ý thức được sự điên cuồng và cay độc của Lâm Chính lúc này.
Đang yên lành, vì sao lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?
“Không!” có người không chịu nổi la lên thất thanh.
“Lâm thần y, đừng, đừng móc mắt tôi, tôi không muốn thành kẻ mù!”
“Chủ tịch Lâm, xin tha cho tôi!”
“Tôi là người vô tội”.
Tất cả đều la lên thất thanh thế nhưng Lâm Chính không hề mảy may thay đổi ý định.
Cho tới lúc này, tiếng thét đã vang tới sảnh chính.
“Dừng tay!”
Giọng nói vừa dứt, người của Nam Cung Yết vui mừng thấy rõ, bọn họ vội nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc này Nam Cung Tùng và Nam Cung Phi Dương dẫn đầu nhóm người của Nam Cung thế gia tiến vào sảnh trước.
Người của Nam Cung thế gia lập tức bày ra thế vây kín, vây trọn những người mà Lâm Chính đưa tới.
Chỉ là…
Những người mà Lâm Chính đưa tới không một ai đổi sắc, thấy người của Nam Cung thế gia bao vây, bọn họ tỏ ra hết sức thản nhiên điềm tĩnh, không hề sợ hãi, càng không có thêm bất cứ động tác thừa như thể bọn họ căn bản không hề thấy có người chặn đứng mình vậy.
Nam Cung Phi Dương thấy hiện tượng lạ như vậy nhưng lại không có thời gian nghĩ nhiều.
“Lâm thần y, thả người ra, tôi có thể giữ thể diện để các cậu rời khỏi đại bản doanh của Nam Cung, nghe rõ chưa?”, Nam Cung Tùng lạnh giọng lên tiếng.
“Tôi tới đây không cần thể diện rời đi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ồ? Lẽ nào Lâm thần y không muốn rời khỏi đây? Muốn ở lại chỗ chúng tôi sao?”, Nam Cung Phi Dương cười khẩy.
“Cũng không phải”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Vậy chủ tịch Lâm tới đây có việc gì?”, Nam Cung Phi Dương nhếch miệng cười hỏi.
“Giết người! Báo thù!” Lâm Chính bình tĩnh nói ra bốn từ.
Bốn từ vừa dứt, tất cả người của Nam Cung thế gia gần như ngừng thở. Có điều mặt Nam Cung Tùng lại không thay đổi, cứ thế bật cười ha ha.
“Chủ tịch Lâm cậu coi Nam Cung thế gia là nơi nào? Cậu muốn tìm chúng tôi báo thù? Muốn giết người ở đây? Có phải cậu ngây thơ quá rồi không?”
Giọng nói vừa dứt, bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng bước chân.
Bịch, bịch, bịch…
Tiếp đó, không ít người của Nam Cung thế gia nhanh chóng tiến lại gần.
Cả thảy hàng trăm người, gần như tất cả đều là võ sĩ, vả lại trong tay đều mang theo súng.
Bọn họ bao vây chặt sảnh trước, bao vây chật kín đến nước cũng không lọt nổi ra ngoài.
Đây là toàn bộ sức mạnh của nhánh phía Nam Cung Tùng, tất cả đều được ông ta lôi ra.
Ông ta không biết Lâm Chính có nhưng sát chiêu gì nhưng ông ta tin nếu Lâm Chính ra tay thật sự thì những người này đủ để có thể băm vằm Lâm Chính ngay lập tức.
Có điều ông ta đã đánh giá quá thấp quyết tâm của Lâm Chính.
Cũng không ý thức được sự điên cuồng và cay độc của Lâm Chính lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.