Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2400
Bạch Long
20/04/2024
Mọi người ngạc nhiên, hai mắt sáng lên.
“Chủ tịch Lâm, đây cũng là một cách hay!”.
…
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
Trên con đường núi khúc khuỷu của Côn Sơn, một bóng dáng thất tha thất thểu chạy về phía trước.
Vừa chạy vừa la hét sợ hãi.
Đó chính là Nam Cung Phi Dương.
Lúc này, cả người ông ta toàn bùn đất, đầu tóc hỗn loạn, vô cùng nhếch nhác. Hai đầu gối ông ta bị xước xát, chạy được một lúc thì trượt chân ngã, toàn thân đầy vết thương.
Nam Cung Phi Dương nhanh chóng chạy tới đường lớn.
Ông ta chạy như bay men theo đường lớn, miệng vẫn la hét ầm ĩ.
“Cứu tôi với…”
Két!
Đúng lúc này, mấy chiếc xe con màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh ông ta.
Những người áo đen nhanh chóng xuống xe.
“Là Nam Cung Phi Dương!”.
“Mau đưa ông ta tới chỗ ông tám!”.
“Vâng!”.
Mấy người đàn ông lập tức bắt Nam Cung Phi Dương lại, đi về phía chiếc xe con ở chính giữa.
“Các người là ai? Thả tôi ra! Cứu tôi với! Đừng đâm tôi! Đừng đâm tôi!”.
Nam Cung Phi Dương gào thét ầm ĩ.
Ông ta nhanh chóng bị lôi tới trước chiếc xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên đầu trọc, để râu dê xuất hiện đằng sau…
“Nam Cung Phi Dương, cậu làm sao thế hả?”.
Nghe thấy giọng nói này, Nam Cung Phi Dương khó nhọc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy bùn đất vẫn còn vẻ điên điên dại dại.
“Ông là ai? Ông là Chủ tịch Lâm? Ông là Chủ tịch Lâm?”.
Hình như ông ta nhìn thấy gì đó, liền la hét ầm ĩ, người vừa rồi còn bình tĩnh lại giãy giụa như phát điên.
Những người bên cạnh vội giữ ông ta lại.
“Hử?”.
Người được gọi là ông tám nhíu mày, đẩy cửa xuống xe.
“Nam Cung Phi Dương, cậu nhìn cậu đi! Tốt xấu gì cậu cũng là người đứng thứ hai trong chi thứ của thế gia Nam Cung, tại sao trông lại nhếch nhác thế này?”.
Ông tám nhìn Nam Cung Phi Dương một lượt, lắc đầu liên tục, dáng vẻ tiếc nuối.
Nhưng… hình như Nam Cung Phi Dương không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ không ngừng kêu “cứu tôi với”, cơ thể run lẩy bẩy, giãy giụa không ngừng, dường như còn muốn chạy trốn.
“Ông tám, hình như ông ta bị điên rồi”, người ở bên cạnh dè dặt nói.
“Bị điên?”.
Ông tám cúi xuống nhìn Nam Cung Phi Dương, chìa tay ra giữ mặt ông ta, rồi nhìn chằm chằm vào mắt.
“Chủ tịch Lâm, đây cũng là một cách hay!”.
…
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
Trên con đường núi khúc khuỷu của Côn Sơn, một bóng dáng thất tha thất thểu chạy về phía trước.
Vừa chạy vừa la hét sợ hãi.
Đó chính là Nam Cung Phi Dương.
Lúc này, cả người ông ta toàn bùn đất, đầu tóc hỗn loạn, vô cùng nhếch nhác. Hai đầu gối ông ta bị xước xát, chạy được một lúc thì trượt chân ngã, toàn thân đầy vết thương.
Nam Cung Phi Dương nhanh chóng chạy tới đường lớn.
Ông ta chạy như bay men theo đường lớn, miệng vẫn la hét ầm ĩ.
“Cứu tôi với…”
Két!
Đúng lúc này, mấy chiếc xe con màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh ông ta.
Những người áo đen nhanh chóng xuống xe.
“Là Nam Cung Phi Dương!”.
“Mau đưa ông ta tới chỗ ông tám!”.
“Vâng!”.
Mấy người đàn ông lập tức bắt Nam Cung Phi Dương lại, đi về phía chiếc xe con ở chính giữa.
“Các người là ai? Thả tôi ra! Cứu tôi với! Đừng đâm tôi! Đừng đâm tôi!”.
Nam Cung Phi Dương gào thét ầm ĩ.
Ông ta nhanh chóng bị lôi tới trước chiếc xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên đầu trọc, để râu dê xuất hiện đằng sau…
“Nam Cung Phi Dương, cậu làm sao thế hả?”.
Nghe thấy giọng nói này, Nam Cung Phi Dương khó nhọc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy bùn đất vẫn còn vẻ điên điên dại dại.
“Ông là ai? Ông là Chủ tịch Lâm? Ông là Chủ tịch Lâm?”.
Hình như ông ta nhìn thấy gì đó, liền la hét ầm ĩ, người vừa rồi còn bình tĩnh lại giãy giụa như phát điên.
Những người bên cạnh vội giữ ông ta lại.
“Hử?”.
Người được gọi là ông tám nhíu mày, đẩy cửa xuống xe.
“Nam Cung Phi Dương, cậu nhìn cậu đi! Tốt xấu gì cậu cũng là người đứng thứ hai trong chi thứ của thế gia Nam Cung, tại sao trông lại nhếch nhác thế này?”.
Ông tám nhìn Nam Cung Phi Dương một lượt, lắc đầu liên tục, dáng vẻ tiếc nuối.
Nhưng… hình như Nam Cung Phi Dương không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ không ngừng kêu “cứu tôi với”, cơ thể run lẩy bẩy, giãy giụa không ngừng, dường như còn muốn chạy trốn.
“Ông tám, hình như ông ta bị điên rồi”, người ở bên cạnh dè dặt nói.
“Bị điên?”.
Ông tám cúi xuống nhìn Nam Cung Phi Dương, chìa tay ra giữ mặt ông ta, rồi nhìn chằm chằm vào mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.