Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 240
Bạch Long
19/04/2024
Đám đông thất kinh.
“Vậy gọi A Tang tới nhé ạ?”
“Không, lần này ông đích thân ra tay”.
Tới đồn cảnh sát lấy lời khai xong, mấy người có liên quan bèn gom Lâm Chính, Tô Nhu, A Cẩu cùng với mấy bà cô vào một chỗ.
“Vậy thì bà Dương, bà và bà Trương tranh chấp là vì bà cho rằng bà Trương đã ăn trộm đồ của bà phải không?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, đồ của bà không phải bị bà Trương trộm mà là bị rơi mất. Trước mắt đã có người giao vòng tay của bà cho chúng tôi rồi”.
“Chuyện này…”, bà Dương không nói gì.
“Hóa ra là bà vu khống cho mẹ tôi”, Tô Nhu đỏ mắt.
“Vu khống? Chưa tới mức đó đâu. Dù sao thì mẹ cô cũng phạm tội quen rồi”, bà Dương cười lạnh lùng.
“Quen rồi?”
“Đúng vậy! Mấy ngày trước tôi bắt gặp bà ta bị một người phụ nữ lái Maserati đuổi theo. Người đó bắt bà ta quỳ xuống, gọi bà ta là đồ ăn trộm, còn tát bà ta mấy phát. Chính mắt tôi nhìn thấy. Trước đây bà ta làm nghề đó nên vòng tay của tôi rơi, đương nhiên sẽ nghi ngờ bà ta rồi. Có gì lạ chứ?”, bà Dương cười lạnh lùng.
“Cái gì?”, Tô Nhu kinh hãi.
Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ.
Chuyện này…Trương Tinh Vũ chưa từng nói với vợ chồng anh. Với lòng tự tôn của Trương Tinh Vũ thì có lẽ bà ta cũng sẽ không nói ra.
Sau khi làm rõ mọi chuyện thì cảnh sát bắt đầu hòa giải.
Tranh chấp trong dân như thế này không phải chuyện gì phức tạp, chỉ cần hai bên đều thỏa thuận được là xong.
Lúc này, người tên A Ngưu nói nhỏ vài câu với đồng nghiệp rồi nói với Lâm Chính: “Cậu đi theo tôi”.
Lâm Chính chau mày.
“Sao thế?”, Tô Nhu vội vàng hỏi.
“Không liên quan tới cô, ngồi xuống”, A Ngưu quát lên.
Tô Nhu tái mặt, tay giữ chặt Lâm Chính. Rõ ràng là cô có từng nghe qua người này và A Cẩu có quen biết.
“Yên tâm, anh không sao. Chúng ta sẽ được về nhà nhanh thôi. Em ở đây, năm phút nữa anh quay lại”, Lâm Chính cười nói.
“Thế nhưng…”
“Tin anh”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu không nói thêm gì. Vì thực sự thì cô cũng không thể làm được gì.
“Năm phút sao? E rằng ít nhất phải mười lăm phút”, A Ngưu chau mày.
“Tôi nói năm phút là năm phút”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, vậy thì thử xem”, A Ngưu cười lạnh lùng.
Lâm Chính nhanh chóng đi theo A Ngưu tới một căn phòng tăm tối. Anh ta khóa cửa lại, tắt đèn.
Tiếp theo làm gì thì đương nhiên Lâm Chính biết. A Ngưu cũng biết.
“Vậy gọi A Tang tới nhé ạ?”
“Không, lần này ông đích thân ra tay”.
Tới đồn cảnh sát lấy lời khai xong, mấy người có liên quan bèn gom Lâm Chính, Tô Nhu, A Cẩu cùng với mấy bà cô vào một chỗ.
“Vậy thì bà Dương, bà và bà Trương tranh chấp là vì bà cho rằng bà Trương đã ăn trộm đồ của bà phải không?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, đồ của bà không phải bị bà Trương trộm mà là bị rơi mất. Trước mắt đã có người giao vòng tay của bà cho chúng tôi rồi”.
“Chuyện này…”, bà Dương không nói gì.
“Hóa ra là bà vu khống cho mẹ tôi”, Tô Nhu đỏ mắt.
“Vu khống? Chưa tới mức đó đâu. Dù sao thì mẹ cô cũng phạm tội quen rồi”, bà Dương cười lạnh lùng.
“Quen rồi?”
“Đúng vậy! Mấy ngày trước tôi bắt gặp bà ta bị một người phụ nữ lái Maserati đuổi theo. Người đó bắt bà ta quỳ xuống, gọi bà ta là đồ ăn trộm, còn tát bà ta mấy phát. Chính mắt tôi nhìn thấy. Trước đây bà ta làm nghề đó nên vòng tay của tôi rơi, đương nhiên sẽ nghi ngờ bà ta rồi. Có gì lạ chứ?”, bà Dương cười lạnh lùng.
“Cái gì?”, Tô Nhu kinh hãi.
Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ.
Chuyện này…Trương Tinh Vũ chưa từng nói với vợ chồng anh. Với lòng tự tôn của Trương Tinh Vũ thì có lẽ bà ta cũng sẽ không nói ra.
Sau khi làm rõ mọi chuyện thì cảnh sát bắt đầu hòa giải.
Tranh chấp trong dân như thế này không phải chuyện gì phức tạp, chỉ cần hai bên đều thỏa thuận được là xong.
Lúc này, người tên A Ngưu nói nhỏ vài câu với đồng nghiệp rồi nói với Lâm Chính: “Cậu đi theo tôi”.
Lâm Chính chau mày.
“Sao thế?”, Tô Nhu vội vàng hỏi.
“Không liên quan tới cô, ngồi xuống”, A Ngưu quát lên.
Tô Nhu tái mặt, tay giữ chặt Lâm Chính. Rõ ràng là cô có từng nghe qua người này và A Cẩu có quen biết.
“Yên tâm, anh không sao. Chúng ta sẽ được về nhà nhanh thôi. Em ở đây, năm phút nữa anh quay lại”, Lâm Chính cười nói.
“Thế nhưng…”
“Tin anh”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu không nói thêm gì. Vì thực sự thì cô cũng không thể làm được gì.
“Năm phút sao? E rằng ít nhất phải mười lăm phút”, A Ngưu chau mày.
“Tôi nói năm phút là năm phút”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, vậy thì thử xem”, A Ngưu cười lạnh lùng.
Lâm Chính nhanh chóng đi theo A Ngưu tới một căn phòng tăm tối. Anh ta khóa cửa lại, tắt đèn.
Tiếp theo làm gì thì đương nhiên Lâm Chính biết. A Ngưu cũng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.