Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2415
Bạch Long
20/04/2024
“Không thể nào…”.
“Chẳng lẽ ngay cả đại sư huynh cũng không đánh lại được người này?”.
“Tôi không tin, tôi không tin…”.
“Rốt cuộc người này là ai?”.
“Cậu ta trẻ tuổi mà lại đáng sợ như vậy, chẳng lẽ cậu ta là thiên kiêu?”.
Giọng nói run rẩy vang lên khắp chốn.
Người đàn ông kia cũng trừng to mắt cứ như mắt bò.
Tuy vậy hắn vẫn không chịu từ bỏ, nghiến răng quát khẽ, muốn rút kiếm về tấn công thêm lần nữa.
Nhưng nhuyễn kiếm cứ như vốn mọc ra từ đầu ngón tay của Lâm Chính, bất kể hắn có dùng sức thế nào cũng không thể rút nhuyễn kiếm về…
“Anh chỉ có chút thực lực này mà cũng học người khác ra ngoài cướp bóc? Vậy chẳng phải là đưa đầu vào chỗ chết hay sao?”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó thả ngón tay ra.
Người đàn ông không kịp đề phòng, cầm theo kiếm ngã ngửa về sau, cực kỳ chật vật.
Đợi đến khi hắn ổn định cơ thể muốn đứng dậy, Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn…
Người đàn ông nín thở, cả người cứng đờ tại chỗ…
Độ mạnh của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Nhìn đại sư huynh mạnh nhất trong bọn họ còn bị đối phương dễ dàng đánh bại, sắc mặt bọn họ trắng như tờ giấy.
Nếu còn phản kháng nữa thì không có khả năng.
Thực lực chênh lệch quá nhiều.
Nếu nói đại sư huynh và người này đánh qua đánh lại rồi mới thua thì cũng có thể chấp nhận, nhưng Lâm Chính lại áp đảo hoàn toàn đại sư huynh…
Đáng sợ quá!
“Vừa rồi anh muốn giết tôi đúng không? Vậy bây giờ tôi giết anh chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, giơ tay lên, tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đánh về phía đầu hắn.
Mọi người kinh hãi.
Nhưng ngay khi chưởng đó sắp hạ xuống, người phụ nữ bên này đột nhiên hét lên: “Đừng mà!”.
Dứt lời, cô ta xông tới, quỳ trước mặt Lâm Chính, hét lớn: “Cầu xin anh tha cho sư huynh của tôi đi! Chỉ cần anh tha cho sư huynh của tôi, anh muốn chúng tôi làm gì cũng được!”.
“Làm gì cũng được?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn bọn họ, bình tĩnh hỏi: “Các người có thể làm gì cho tôi?”.
Theo Lâm Chính thấy, mạng của bọn họ không hề có giá trị gì, cho nên có giết hay không cũng vậy.
Dù sao ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết trân trọng tính mạng!
“Anh trai, anh đến núi Đông Hoàng chắc là vì đại hội Đông Hoàng phải không?”. .
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm |||||
“Phải”.
“Nếu đã như vậy, chúng tôi có thể đưa anh đi tham gia đại hội Đông Hoàng”, người phụ nữ kia cười gượng, nói.
“Các người dẫn tôi đi tham gia đại hội Đông Hoàng?”, Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên: “Không phải đại hội Đông Hoàng có Ma Hỏa Lệnh thì có thể tham dự sao? Còn cần các người đưa tôi đi?”.
“Chẳng lẽ ngay cả đại sư huynh cũng không đánh lại được người này?”.
“Tôi không tin, tôi không tin…”.
“Rốt cuộc người này là ai?”.
“Cậu ta trẻ tuổi mà lại đáng sợ như vậy, chẳng lẽ cậu ta là thiên kiêu?”.
Giọng nói run rẩy vang lên khắp chốn.
Người đàn ông kia cũng trừng to mắt cứ như mắt bò.
Tuy vậy hắn vẫn không chịu từ bỏ, nghiến răng quát khẽ, muốn rút kiếm về tấn công thêm lần nữa.
Nhưng nhuyễn kiếm cứ như vốn mọc ra từ đầu ngón tay của Lâm Chính, bất kể hắn có dùng sức thế nào cũng không thể rút nhuyễn kiếm về…
“Anh chỉ có chút thực lực này mà cũng học người khác ra ngoài cướp bóc? Vậy chẳng phải là đưa đầu vào chỗ chết hay sao?”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó thả ngón tay ra.
Người đàn ông không kịp đề phòng, cầm theo kiếm ngã ngửa về sau, cực kỳ chật vật.
Đợi đến khi hắn ổn định cơ thể muốn đứng dậy, Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn…
Người đàn ông nín thở, cả người cứng đờ tại chỗ…
Độ mạnh của Lâm Chính vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Nhìn đại sư huynh mạnh nhất trong bọn họ còn bị đối phương dễ dàng đánh bại, sắc mặt bọn họ trắng như tờ giấy.
Nếu còn phản kháng nữa thì không có khả năng.
Thực lực chênh lệch quá nhiều.
Nếu nói đại sư huynh và người này đánh qua đánh lại rồi mới thua thì cũng có thể chấp nhận, nhưng Lâm Chính lại áp đảo hoàn toàn đại sư huynh…
Đáng sợ quá!
“Vừa rồi anh muốn giết tôi đúng không? Vậy bây giờ tôi giết anh chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, giơ tay lên, tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đánh về phía đầu hắn.
Mọi người kinh hãi.
Nhưng ngay khi chưởng đó sắp hạ xuống, người phụ nữ bên này đột nhiên hét lên: “Đừng mà!”.
Dứt lời, cô ta xông tới, quỳ trước mặt Lâm Chính, hét lớn: “Cầu xin anh tha cho sư huynh của tôi đi! Chỉ cần anh tha cho sư huynh của tôi, anh muốn chúng tôi làm gì cũng được!”.
“Làm gì cũng được?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn bọn họ, bình tĩnh hỏi: “Các người có thể làm gì cho tôi?”.
Theo Lâm Chính thấy, mạng của bọn họ không hề có giá trị gì, cho nên có giết hay không cũng vậy.
Dù sao ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết trân trọng tính mạng!
“Anh trai, anh đến núi Đông Hoàng chắc là vì đại hội Đông Hoàng phải không?”. .
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm |||||
“Phải”.
“Nếu đã như vậy, chúng tôi có thể đưa anh đi tham gia đại hội Đông Hoàng”, người phụ nữ kia cười gượng, nói.
“Các người dẫn tôi đi tham gia đại hội Đông Hoàng?”, Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên: “Không phải đại hội Đông Hoàng có Ma Hỏa Lệnh thì có thể tham dự sao? Còn cần các người đưa tôi đi?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.