Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2417
Bạch Long
20/04/2024
“Vâng sư huynh”, người phụ nữ kia gật đầu, sau đó rời đi.
“Không cần đâu!”.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
Mấy người họ ngạc nhiên, đồng loạt nhìn anh.
“Đừng làm lỡ thời gian của tôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó đi đến bên cạnh người đang nằm dưới đất, bắt đầu nắn xương cho bọn họ.
Rắc!
Tiếng động vang lên.
“Á!”.
Tiếng hét đau đớn vang vọng.
Người được Lâm Chính nắn xương run rẩy điên cuồng, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngất xỉu.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính thả tay ra.
Người đó nằm liệt ra đất, không động đậy.
“Anh làm gì sư đệ tôi vậy?”, người đàn ông sốt ruột, lập tức chạy đến trước mặt người đó, hỏi.
“Tôi giúp bọn họ nắn lại xương mà thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đi tới thành viên khác của Đông Hoàng Giáo đang nằm trên mặt đất.
Sắc mặt người đàn ông kia khó coi, hắn nghiến răng muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng lúc này, người vừa được Lâm Chính nắn xương đột nhiên kêu lên.
“Sư huynh, hình như chân… chân tôi khỏi rồi!”.
“Cái gì?”, người đàn ông ngạc nhiên.
Thiếu nữ và người phụ nữ đồng loạt nhìn sang người đó.
Anh ta trở mình đứng dậy, chiếc chân gãy lúc trước cử động tự nhiên, như không hề gì.
“Hả?”.
Mấy người họ lập tức trợn to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Nắn xương? Người này biết y thuật sao?”.
Ngay cả thiếu nữ và người đàn ông kia cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Chính nắn xương cho từng người một.
Không lâu sau, Lâm Chính dừng tay lại.
Lúc này, những đệ tử vốn nằm trên đất không ngừng kêu khóc đều đứng dậy, nhìn tay chân mình, ai cũng kích động.
“Cảm ơn anh!”, người đàn ông kia cũng rất kích động, vội vàng tiến lên khom lưng.
“Không cần cảm ơn. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian. Huống hồ, bọn họ chỉ tạm thời không sao, vết xương gãy vẫn còn đó, về nhớ đắp thuốc, nẹp gỗ hỗ trợ hồi phục, nếu không vẫn sẽ để lại di chứng”.
“Không cần đâu!”.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
Mấy người họ ngạc nhiên, đồng loạt nhìn anh.
“Đừng làm lỡ thời gian của tôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó đi đến bên cạnh người đang nằm dưới đất, bắt đầu nắn xương cho bọn họ.
Rắc!
Tiếng động vang lên.
“Á!”.
Tiếng hét đau đớn vang vọng.
Người được Lâm Chính nắn xương run rẩy điên cuồng, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngất xỉu.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính thả tay ra.
Người đó nằm liệt ra đất, không động đậy.
“Anh làm gì sư đệ tôi vậy?”, người đàn ông sốt ruột, lập tức chạy đến trước mặt người đó, hỏi.
“Tôi giúp bọn họ nắn lại xương mà thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đi tới thành viên khác của Đông Hoàng Giáo đang nằm trên mặt đất.
Sắc mặt người đàn ông kia khó coi, hắn nghiến răng muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng lúc này, người vừa được Lâm Chính nắn xương đột nhiên kêu lên.
“Sư huynh, hình như chân… chân tôi khỏi rồi!”.
“Cái gì?”, người đàn ông ngạc nhiên.
Thiếu nữ và người phụ nữ đồng loạt nhìn sang người đó.
Anh ta trở mình đứng dậy, chiếc chân gãy lúc trước cử động tự nhiên, như không hề gì.
“Hả?”.
Mấy người họ lập tức trợn to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Nắn xương? Người này biết y thuật sao?”.
Ngay cả thiếu nữ và người đàn ông kia cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Chính nắn xương cho từng người một.
Không lâu sau, Lâm Chính dừng tay lại.
Lúc này, những đệ tử vốn nằm trên đất không ngừng kêu khóc đều đứng dậy, nhìn tay chân mình, ai cũng kích động.
“Cảm ơn anh!”, người đàn ông kia cũng rất kích động, vội vàng tiến lên khom lưng.
“Không cần cảm ơn. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian. Huống hồ, bọn họ chỉ tạm thời không sao, vết xương gãy vẫn còn đó, về nhớ đắp thuốc, nẹp gỗ hỗ trợ hồi phục, nếu không vẫn sẽ để lại di chứng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.