Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2431
Bạch Long
20/04/2024
Ông ta đã thấy ánh mắt đó của nhiều đệ tử Thanh Hà Đường xung quanh mình.
Loại ánh mắt ngưỡng mộ, khao khát, chờ đợi…
Trịnh Lạc không phải là một kẻ ngốc.
Sao ông ta có thể không biết suy nghĩ của những đệ tử này chứ?
“Thời thế thay đổi, lòng người đổi thay sao?”
Trịnh Lạc nhắm mắt hồi lâu, thở dài nói:
“Trong số các con, ai muốn tới Cổ Linh Đường thì có thể đi cùng họ, sư phụ không trách các con!”
“Sư phụ!”
Hốc mắt của không ít người đỏ hoe, lo lắng nhìn Trịnh Lạc.
“Đi đi, các đệ tử, sư phụ không có ý gì khác, chỉ là sư phụ giờ phút này thật sự lực bất tòng tâm. Thanh Hà Đường ra nông nỗi này là do sư phụ vô dụng. Sư phụ cũng không thể làm ảnh hưởng đến tương lai của các con. Đi đi, đi hết đi!”, Trịnh Lạc thở dài.
“Sư phụ, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ ở lại Thanh Hà Đường!”, Trường Anh quỳ xuống, khóc sụt sùi.
“Sư phụ, con cũng không đi!”
“Sư phụ!”
Mấy người Tưởng Xà cũng lần lượt quỳ xuống.
Nhưng … không phải ai cũng giống như họ.
Vẫn có những đệ tử chần chừ, cuối cùng có người dẫn đầu đi về phía Trịnh Đan.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai.
Có người thứ hai sẽ có người thứ ba.
Dần dần, càng lúc càng đông.
Một lúc sau, hơn một nửa số đệ tử của Thanh Hà Đường đã đứng sau lưng Trịnh Đan.
Mọi người đều chết lặng.
“A Mao! Anh… anh đang làm gì vậy?”
“Sa sư đệ! Đệ dám phản bội sư môn ư?”
“Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em không tệ, sao… em lại phản bội sư phụ?”
“Các người đều là lũ khốn nạn! Tất cả các người sẽ không được chết tử tế”.
Những người ở bên cạnh Trịnh Lạc vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng chửi.
Đám đệ tử kia không phản bác, mà chỉ cúi đầu xấu hổ. . Đam Mỹ H Văn
“Ha ha, bọn họ chẳng qua là một đám người thông minh mà thôi, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức không có cơm để ăn. Tại sao họ phải ở lại đây? Ở lại làm đệ tử ăn xin sao?”, Trịnh Đan cười nói.
“Mày, mày, mày…”
Một số người đã điên tiết.
“Được rồi! Đừng nói nữa!”
Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Lựa chọn của sư huynh sư đệ các con không hề sai. Nghe này, sư phụ không cho phép các con oán trách, mắng chửi bọn họ, bọn họ chỉ là lựa chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Các con hiểu không?”
“Sư phụ…”
Loại ánh mắt ngưỡng mộ, khao khát, chờ đợi…
Trịnh Lạc không phải là một kẻ ngốc.
Sao ông ta có thể không biết suy nghĩ của những đệ tử này chứ?
“Thời thế thay đổi, lòng người đổi thay sao?”
Trịnh Lạc nhắm mắt hồi lâu, thở dài nói:
“Trong số các con, ai muốn tới Cổ Linh Đường thì có thể đi cùng họ, sư phụ không trách các con!”
“Sư phụ!”
Hốc mắt của không ít người đỏ hoe, lo lắng nhìn Trịnh Lạc.
“Đi đi, các đệ tử, sư phụ không có ý gì khác, chỉ là sư phụ giờ phút này thật sự lực bất tòng tâm. Thanh Hà Đường ra nông nỗi này là do sư phụ vô dụng. Sư phụ cũng không thể làm ảnh hưởng đến tương lai của các con. Đi đi, đi hết đi!”, Trịnh Lạc thở dài.
“Sư phụ, con sẽ không đi đâu cả! Con sẽ ở lại Thanh Hà Đường!”, Trường Anh quỳ xuống, khóc sụt sùi.
“Sư phụ, con cũng không đi!”
“Sư phụ!”
Mấy người Tưởng Xà cũng lần lượt quỳ xuống.
Nhưng … không phải ai cũng giống như họ.
Vẫn có những đệ tử chần chừ, cuối cùng có người dẫn đầu đi về phía Trịnh Đan.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai.
Có người thứ hai sẽ có người thứ ba.
Dần dần, càng lúc càng đông.
Một lúc sau, hơn một nửa số đệ tử của Thanh Hà Đường đã đứng sau lưng Trịnh Đan.
Mọi người đều chết lặng.
“A Mao! Anh… anh đang làm gì vậy?”
“Sa sư đệ! Đệ dám phản bội sư môn ư?”
“Lưu sư muội, sư phụ đối xử với em không tệ, sao… em lại phản bội sư phụ?”
“Các người đều là lũ khốn nạn! Tất cả các người sẽ không được chết tử tế”.
Những người ở bên cạnh Trịnh Lạc vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng chửi.
Đám đệ tử kia không phản bác, mà chỉ cúi đầu xấu hổ. . Đam Mỹ H Văn
“Ha ha, bọn họ chẳng qua là một đám người thông minh mà thôi, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Bây giờ Thanh Hà Đường nghèo đến mức không có cơm để ăn. Tại sao họ phải ở lại đây? Ở lại làm đệ tử ăn xin sao?”, Trịnh Đan cười nói.
“Mày, mày, mày…”
Một số người đã điên tiết.
“Được rồi! Đừng nói nữa!”
Trịnh Lạc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Lựa chọn của sư huynh sư đệ các con không hề sai. Nghe này, sư phụ không cho phép các con oán trách, mắng chửi bọn họ, bọn họ chỉ là lựa chọn một con đường thích hợp hơn mà thôi! Các con hiểu không?”
“Sư phụ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.