Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2433
Bạch Long
20/04/2024
“Không làm gì cả, chẳng qua muốn dựa theo quy tắc của Đông Hoàng Giáo chúng ta để làm một vài việc thôi!”
“Làm gì?”
“Chấn đường!”, Trịnh Đan mỉm cười.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt những người trong Thanh Hà Đường lập tức thay đổi.
Khuôn mặt già nua của Trịnh Lạc trở nên căng thẳng.
“Chấn đường là gì?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh.
“Chấn đường có nghĩa là khiêu chiến!”, cô gái thì thầm.
“Thì ra là thế!”, Lâm Chính chợt hiểu ra, lông mày cũng cau chặt.
Với tình hình bây giờ của Thanh Hà Đường, đám người này đến khiêu chiến chẳng phải muốn họ chết sao?
Trước mắt Thanh Hà Đường chỉ còn lại vài người không bị thương, nếu thật sự đánh nhau thì sao có thể là đối thủ của Cổ Linh Đường với đông đảo người hung hãn?
Không có gì hồi hộp trong cuộc chiến này cả.
Nhưng… lời khiêu chiến từ các đường khác thì không thể từ chối.
Bất cứ đường nào cũng phải chấp nhận khiêu chiến, dù mỗi tháng chỉ khiêu chiến một lần, nhưng sau khi thua phải đồng ý với bên kia một chuyện trong khả năng của mình.
Tính toán thời gian, vừa tròn một tháng kể từ lần khiêu chiến trước.
Trước đó, nhờ Trường Anh ngăn cản, cộng thêm việc Thiếu Minh của Cổ Linh Đường phải ra ngoài nên Thanh Hà Đường thắng được một trận, đánh bại âm mưu của Cổ Linh Đường.
Nhưng bây giờ Thanh Hà Đường chỉ còn lại một nhóm người già yếu tàn tật, còn Cổ Linh Đường đông đảo người cường tráng, lại có thêm Thiếu Minh xuất trận.
Lần khiêu chiến này… bọn họ không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Sắc mặt của vài người trở nên khó coi tới cực điểm.
Ngay cả sắc mặt Trường Anh trông cũng vô cùng nhợt nhạt.
Mặc dù anh ta trung thành với Thanh Hà Đường, nhưng anh ta không hề ngốc.
Anh ta biết rằng anh ta không thể là đối thủ của Thiếu Minh.
Dù có cố gắng hết sức cũng không được.
Suy cho cùng, Thiếu Minh… cũng là một trong số ít những nhân vật khủng khiếp hiếm gặp.
Trịnh Lạc im lặng.
Mọi người nghiến răng, nhưng không dám nói lời nào.
“Nếu như ông từ chối chấn đường thì dựa theo quy tắc của Đông Hoàng Giáo, Thanh Hà Đường sẽ bị tước bỏ tư cách thành viên, ông cũng sẽ không còn là người của Đông Hoàng Giáo. Dù sao giáo chúng ta cũng không chấp nhận kẻ hèn nhát!”
“Nhưng nếu ông tiếp nhận chấn đường, vậy thì điều kiện sau khi bọn ta chiến thắng là bắt buộc Trường Anh gia nhập Cổ Linh Đường!”, Thiếu Minh cười nhạt lên tiếng.
Đám người Thanh Hà Đường nghe thấy vậy đều há hốc mồm.
Ngay cả đám người vừa quy hàng Cổ Linh Đường cũng tỏ vẻ khó tin.
Cổ Linh Đường đang muốn thôn tính Thanh Hà Đường!
Nếu Thanh Hà Đường mất đi Trường Anh thì chẳng khác nào hữu danh vô thực?
Dù sao, Thanh Hà Đường cũng chỉ có một mình Trường Anh có thể một đấu mười…
“Làm gì?”
“Chấn đường!”, Trịnh Đan mỉm cười.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt những người trong Thanh Hà Đường lập tức thay đổi.
Khuôn mặt già nua của Trịnh Lạc trở nên căng thẳng.
“Chấn đường là gì?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh.
“Chấn đường có nghĩa là khiêu chiến!”, cô gái thì thầm.
“Thì ra là thế!”, Lâm Chính chợt hiểu ra, lông mày cũng cau chặt.
Với tình hình bây giờ của Thanh Hà Đường, đám người này đến khiêu chiến chẳng phải muốn họ chết sao?
Trước mắt Thanh Hà Đường chỉ còn lại vài người không bị thương, nếu thật sự đánh nhau thì sao có thể là đối thủ của Cổ Linh Đường với đông đảo người hung hãn?
Không có gì hồi hộp trong cuộc chiến này cả.
Nhưng… lời khiêu chiến từ các đường khác thì không thể từ chối.
Bất cứ đường nào cũng phải chấp nhận khiêu chiến, dù mỗi tháng chỉ khiêu chiến một lần, nhưng sau khi thua phải đồng ý với bên kia một chuyện trong khả năng của mình.
Tính toán thời gian, vừa tròn một tháng kể từ lần khiêu chiến trước.
Trước đó, nhờ Trường Anh ngăn cản, cộng thêm việc Thiếu Minh của Cổ Linh Đường phải ra ngoài nên Thanh Hà Đường thắng được một trận, đánh bại âm mưu của Cổ Linh Đường.
Nhưng bây giờ Thanh Hà Đường chỉ còn lại một nhóm người già yếu tàn tật, còn Cổ Linh Đường đông đảo người cường tráng, lại có thêm Thiếu Minh xuất trận.
Lần khiêu chiến này… bọn họ không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Sắc mặt của vài người trở nên khó coi tới cực điểm.
Ngay cả sắc mặt Trường Anh trông cũng vô cùng nhợt nhạt.
Mặc dù anh ta trung thành với Thanh Hà Đường, nhưng anh ta không hề ngốc.
Anh ta biết rằng anh ta không thể là đối thủ của Thiếu Minh.
Dù có cố gắng hết sức cũng không được.
Suy cho cùng, Thiếu Minh… cũng là một trong số ít những nhân vật khủng khiếp hiếm gặp.
Trịnh Lạc im lặng.
Mọi người nghiến răng, nhưng không dám nói lời nào.
“Nếu như ông từ chối chấn đường thì dựa theo quy tắc của Đông Hoàng Giáo, Thanh Hà Đường sẽ bị tước bỏ tư cách thành viên, ông cũng sẽ không còn là người của Đông Hoàng Giáo. Dù sao giáo chúng ta cũng không chấp nhận kẻ hèn nhát!”
“Nhưng nếu ông tiếp nhận chấn đường, vậy thì điều kiện sau khi bọn ta chiến thắng là bắt buộc Trường Anh gia nhập Cổ Linh Đường!”, Thiếu Minh cười nhạt lên tiếng.
Đám người Thanh Hà Đường nghe thấy vậy đều há hốc mồm.
Ngay cả đám người vừa quy hàng Cổ Linh Đường cũng tỏ vẻ khó tin.
Cổ Linh Đường đang muốn thôn tính Thanh Hà Đường!
Nếu Thanh Hà Đường mất đi Trường Anh thì chẳng khác nào hữu danh vô thực?
Dù sao, Thanh Hà Đường cũng chỉ có một mình Trường Anh có thể một đấu mười…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.