Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 243
Bạch Long
19/04/2024
“À…hôm nay tôi tới thăm ông Mã, sau đó nghe ông ấy nói cậu xảy ra chuyện nên tới xem có cần giúp gì không”, Từ Thiên vội vàng nói.
Lâm Chính nhìn Mã Hải. Mã Hải vội vàng lắc đầu.
Ông ta không hề đề cập với Từ Thiên, nhưng chuyện này sao có thể giấu được Từ Thiên chứ.
Lâm Chính quay người, im lặng nhìn ông ta: “Đừng làm quá, vợ tôi bị người ta tát, hoán trả gấp mười lần là được. Ông Từ, ông có thể giúp tôi được không?”
“Cậu Lâm yên tâm. Chuyện này cứ để tôi”, Từ Thiên nghiêm túc đáp lại.
“Ok, tôi về với vợ tôi, mọi người về đi”.
“Cậu Lâm, vậy chúng tôi cũng về nhé”, Mã Hãi và Từ Thiên tạm biệt.
Về tới khu vực chung.
“Lâm Chính, anh không sao chứ?”, Tô Nhu vui mừng, vội vàng đứng dậy.
Đám đông đứng bên cạnh liếc nhìn đồng hồ và chau mày. Đúng là năm phút thật.
“Anh không sao…”, Lâm Chính cười.
Tô Nhu thở phào nhưng ngay lập tức tỏ ra lo lắng: “Không sao là tốt rồi, nhưng…rắc rối của chúng ta giải quyết xong chưa”.
“Em nói Báo ấy hả? Yên tâm, dù anh ta có tới thì anh cũng có thể đối phó được”, Lâm Chính cười.
“Khoác lác”, Tô Nhu trừng mắt. Hai người cùng đi ra khỏi Cục.
“Khoác lác? Em không tin à? Vậy em gọi anh ta ra đây thử xem”, Lâm Chính cười nói.
“Sao giờ em mới phát hiện ra anh càng ngày càng khoác lác thế nhỉ”.
“Anh nói thật mà”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu chẳng buồn quan tâm. Lúc này cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, trốn ở nhà vài ngày.
Nhưng đúng lúc này có một giọng nói nhàn nhạt từ sau vang lên.
“Nhãi, nếu lời mày nói là thật thì ông muốn xem xem mày sẽ đối phó với ông thế nào”.
Dứt lời, tầm bảy tám người từ bốn phía bao vây lấy anh. Đi đầu chính là Báo.
“Á”, Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính im lặng, nhìn về phía con đường trước mặt.
Lúc này anh thấy tầm hơn chục chiếc xe thương vụ đang chạy tới và cùng động loạt đỗ bên đường…
“Lâm Chính…phải…phải làm sao”, Tô Nhu run rẩy nhìn Báo.
“Không sao. Bọn chúng xong đời rồi”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
Tô Nhu sắp ngất đến nơi rồi.
Bây giờ đã là lúc nào mà còn chém gió?
Cô trừng mắt lườm Lâm Chính, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm anh Báo ở trước mặt, bàn tay lén lút thò vào túi xách, muốn lấy điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng hành động này đã bị anh Báo phát hiện ngay lập tức.
“Con khốn! Muốn báo cảnh sát à? Để xem tay mày nhanh hay dao của tao nhanh?”, anh Báo nhổ một bãi nước bọt, tức tối chửi.
Bàn tay Tô Nhu cứng đờ, sợ đến mức rụt cổ lại: “Các anh… muốn làm gì?”.
“Xem ra thằng Ngưu chẳng được tích sự gì, ở trong đó không tiếp đãi bọn mày tử tế. Nhưng không sao, tao sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời”, anh Báo mặt không cảm xúc nói: “Lên, chặt đứt tay chân thằng này cho tao, mẹ tao đã dặn thế, còn con này… đưa về phòng làm việc của tao, chờ mẹ tao đến sẽ rạch mặt cô ta”.
“Vâng, anh Báo!”.
Lâm Chính nhìn Mã Hải. Mã Hải vội vàng lắc đầu.
Ông ta không hề đề cập với Từ Thiên, nhưng chuyện này sao có thể giấu được Từ Thiên chứ.
Lâm Chính quay người, im lặng nhìn ông ta: “Đừng làm quá, vợ tôi bị người ta tát, hoán trả gấp mười lần là được. Ông Từ, ông có thể giúp tôi được không?”
“Cậu Lâm yên tâm. Chuyện này cứ để tôi”, Từ Thiên nghiêm túc đáp lại.
“Ok, tôi về với vợ tôi, mọi người về đi”.
“Cậu Lâm, vậy chúng tôi cũng về nhé”, Mã Hãi và Từ Thiên tạm biệt.
Về tới khu vực chung.
“Lâm Chính, anh không sao chứ?”, Tô Nhu vui mừng, vội vàng đứng dậy.
Đám đông đứng bên cạnh liếc nhìn đồng hồ và chau mày. Đúng là năm phút thật.
“Anh không sao…”, Lâm Chính cười.
Tô Nhu thở phào nhưng ngay lập tức tỏ ra lo lắng: “Không sao là tốt rồi, nhưng…rắc rối của chúng ta giải quyết xong chưa”.
“Em nói Báo ấy hả? Yên tâm, dù anh ta có tới thì anh cũng có thể đối phó được”, Lâm Chính cười.
“Khoác lác”, Tô Nhu trừng mắt. Hai người cùng đi ra khỏi Cục.
“Khoác lác? Em không tin à? Vậy em gọi anh ta ra đây thử xem”, Lâm Chính cười nói.
“Sao giờ em mới phát hiện ra anh càng ngày càng khoác lác thế nhỉ”.
“Anh nói thật mà”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu chẳng buồn quan tâm. Lúc này cô chỉ muốn về nhà thật nhanh, trốn ở nhà vài ngày.
Nhưng đúng lúc này có một giọng nói nhàn nhạt từ sau vang lên.
“Nhãi, nếu lời mày nói là thật thì ông muốn xem xem mày sẽ đối phó với ông thế nào”.
Dứt lời, tầm bảy tám người từ bốn phía bao vây lấy anh. Đi đầu chính là Báo.
“Á”, Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính im lặng, nhìn về phía con đường trước mặt.
Lúc này anh thấy tầm hơn chục chiếc xe thương vụ đang chạy tới và cùng động loạt đỗ bên đường…
“Lâm Chính…phải…phải làm sao”, Tô Nhu run rẩy nhìn Báo.
“Không sao. Bọn chúng xong đời rồi”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
Tô Nhu sắp ngất đến nơi rồi.
Bây giờ đã là lúc nào mà còn chém gió?
Cô trừng mắt lườm Lâm Chính, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm anh Báo ở trước mặt, bàn tay lén lút thò vào túi xách, muốn lấy điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng hành động này đã bị anh Báo phát hiện ngay lập tức.
“Con khốn! Muốn báo cảnh sát à? Để xem tay mày nhanh hay dao của tao nhanh?”, anh Báo nhổ một bãi nước bọt, tức tối chửi.
Bàn tay Tô Nhu cứng đờ, sợ đến mức rụt cổ lại: “Các anh… muốn làm gì?”.
“Xem ra thằng Ngưu chẳng được tích sự gì, ở trong đó không tiếp đãi bọn mày tử tế. Nhưng không sao, tao sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời”, anh Báo mặt không cảm xúc nói: “Lên, chặt đứt tay chân thằng này cho tao, mẹ tao đã dặn thế, còn con này… đưa về phòng làm việc của tao, chờ mẹ tao đến sẽ rạch mặt cô ta”.
“Vâng, anh Báo!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.