Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2453
Bạch Long
20/04/2024
Xoẹt xoẹt. Sợi dây được đốt cháy.
Bùm! Chiếc lọ nổ tung, một đường sáng phóng vọt lên trời và nổ lớn. Hình một con rồng xuất hiện trên không trung.
Đồng thời từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu xuất hiện những hình thù khác như sư tử, hổ báo, chim ưng.
Có vẻ như lối vào từ các hướng đều đồng thời phát đi tín hiệu. Người mặc đồ màu lam lên tiếng: “Tôi tuyên bố, đại hội Đông Hoàng chính thức bắt đầu. Các vị đệ tử, mời vào trong tìm nhẫn Đông Hoàng!”
Dứt lời, một tảng đá lớn lập tức đổ xuống, một con đường đi vào thủ phủ của ngọn núi xuất hiện. Tất cả nín thở.
“Lao lên!”
“Đi giành lấy nhẫn, mau lên!”
“Đi tìm đi!’
“Tập trung về chỗ sư phụ!”, cả đám gào lên và điên cuồng lao về phía trước. Người của Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường cũng hành động.
Lâm Chính nhanh hơn một bước thế nhưng anh vừa mới đạp chân thì đã bị vô số những bóng hình khác giữ lại.
Đó là người của Cuồng Đao Đường. Bọn họ rút đao ra chĩa về phía Lâm Chính.
“Người anh em, sao vội thế? Giải quyết ân oán này đã rồi đi tìm nhẫn cũng chưa muộn mà”, Tây Môn Đao mỉm cười, rút đao ra.
Đó là một thanh đao phát ra ánh sáng màu đỏ trông vô cùng quỷ dị. Khoảnh khắc thanh đao được rút ra, mùi máu tanh lan ra bốn phía.
Thật đáng sợ.
Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan dẫn theo người của Cổ Linh Đường trốn tới một dốc núi nhỏ nhìn về phía anh. Chỉ cần hai bên sứt đầu mẻ trán thì cô ta sẽ cho người lao ra thu dọn tàn cục và xử lý cả hai bên luôn. Bởi vì trong đại hội này…giết người không vi phạm gì cả.
“Anh sẽ bị thua đấy”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
“Anh chắc chứ?”, Tây Môn Đao siết chặt thanh đao và bước tới.
“Tôi muốn khuyên anh bình tĩnh, nhưng anh đã nói là người của Đông Hoàng Giáo không dùng miệng để giải quyết vấn đề nên đã vậy thì tôi đành giải quyết các người trước vậy”.
Lâm Chính lắc đầu, bước về phía Tây Môn Đao.
Lời Lâm Chính nói không thể không nói là quá kiêu căng.
Bọn họ là người của Cuồng Đao Đường.
Mặc dù Cuồng Đao Đường không tính là nhóm người hàng đầu ở Đông Hoàng Giáo, nhưng đứng ở lối vào này thì lại là tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn.
Huống hồ, Cuồng Đao Đường còn có chuyện không giải quyết được một Cổ Linh Đường chỉ dựa vào thôn tính các phe phái cấp thấp hay sao?
Vậy mặt mũi của Cuồng Đao Đường bọn họ lại chẳng mất hết?
“Con mẹ mày kiêu căng cái gì? Tao băm nát đầu mày ra giờ!”, một người của Cuồng Đao Đường không kiên nhẫn được nữa, không đợi Tây Môn Đao ra tay đã quát khẽ một tiếng, vung đao chém tới.
Khoảnh khắc lưỡi đao sáng loáng bổ tới, Lâm Chính đã vung ngang một châm, chạm vào lưỡi dao.
Rắc!
Thân đao bị châm bạc bổ làm đôi.
“Cái gì?”.
Bùm! Chiếc lọ nổ tung, một đường sáng phóng vọt lên trời và nổ lớn. Hình một con rồng xuất hiện trên không trung.
Đồng thời từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu xuất hiện những hình thù khác như sư tử, hổ báo, chim ưng.
Có vẻ như lối vào từ các hướng đều đồng thời phát đi tín hiệu. Người mặc đồ màu lam lên tiếng: “Tôi tuyên bố, đại hội Đông Hoàng chính thức bắt đầu. Các vị đệ tử, mời vào trong tìm nhẫn Đông Hoàng!”
Dứt lời, một tảng đá lớn lập tức đổ xuống, một con đường đi vào thủ phủ của ngọn núi xuất hiện. Tất cả nín thở.
“Lao lên!”
“Đi giành lấy nhẫn, mau lên!”
“Đi tìm đi!’
“Tập trung về chỗ sư phụ!”, cả đám gào lên và điên cuồng lao về phía trước. Người của Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường cũng hành động.
Lâm Chính nhanh hơn một bước thế nhưng anh vừa mới đạp chân thì đã bị vô số những bóng hình khác giữ lại.
Đó là người của Cuồng Đao Đường. Bọn họ rút đao ra chĩa về phía Lâm Chính.
“Người anh em, sao vội thế? Giải quyết ân oán này đã rồi đi tìm nhẫn cũng chưa muộn mà”, Tây Môn Đao mỉm cười, rút đao ra.
Đó là một thanh đao phát ra ánh sáng màu đỏ trông vô cùng quỷ dị. Khoảnh khắc thanh đao được rút ra, mùi máu tanh lan ra bốn phía.
Thật đáng sợ.
Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan dẫn theo người của Cổ Linh Đường trốn tới một dốc núi nhỏ nhìn về phía anh. Chỉ cần hai bên sứt đầu mẻ trán thì cô ta sẽ cho người lao ra thu dọn tàn cục và xử lý cả hai bên luôn. Bởi vì trong đại hội này…giết người không vi phạm gì cả.
“Anh sẽ bị thua đấy”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
“Anh chắc chứ?”, Tây Môn Đao siết chặt thanh đao và bước tới.
“Tôi muốn khuyên anh bình tĩnh, nhưng anh đã nói là người của Đông Hoàng Giáo không dùng miệng để giải quyết vấn đề nên đã vậy thì tôi đành giải quyết các người trước vậy”.
Lâm Chính lắc đầu, bước về phía Tây Môn Đao.
Lời Lâm Chính nói không thể không nói là quá kiêu căng.
Bọn họ là người của Cuồng Đao Đường.
Mặc dù Cuồng Đao Đường không tính là nhóm người hàng đầu ở Đông Hoàng Giáo, nhưng đứng ở lối vào này thì lại là tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn.
Huống hồ, Cuồng Đao Đường còn có chuyện không giải quyết được một Cổ Linh Đường chỉ dựa vào thôn tính các phe phái cấp thấp hay sao?
Vậy mặt mũi của Cuồng Đao Đường bọn họ lại chẳng mất hết?
“Con mẹ mày kiêu căng cái gì? Tao băm nát đầu mày ra giờ!”, một người của Cuồng Đao Đường không kiên nhẫn được nữa, không đợi Tây Môn Đao ra tay đã quát khẽ một tiếng, vung đao chém tới.
Khoảnh khắc lưỡi đao sáng loáng bổ tới, Lâm Chính đã vung ngang một châm, chạm vào lưỡi dao.
Rắc!
Thân đao bị châm bạc bổ làm đôi.
“Cái gì?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.