Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2483
Bạch Long
20/04/2024
Hành động của bọn họ sẽ bị tất cả các phe phái để ý. Bọn họ tới đây thì làm gì những phe phái kia lại không biết.
“Haha, náo nhiệt quá nhỉ. Thật không ngờ vùng cấm địa của Đông Hoàng Giáo lại tập trung nhiều người như vậy!”, một người đàn ông đầu trọc để râu bước ra.
Đây chính là Thất trưởng lão – Tửu Nhục Hòa Thượng của Đông Hoàng Giáo. Người này khá hào sảng và là một hòa thượng phá giới có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Dù là các trưởng lão của ba vương cung còn lại thì cũng không dám khinh thường ông ta.
“Xem ra tình hình tồi tệ hơn tôi tưởng tượng nhiều. Chúng tôi tổ chức đại hội Đông Hoàng là vì muốn tránh sự tàn sát lẫn nhau, thật không ngờ đến cuối cùng vẫn rơi vào tình huống như thế này! Hầy! Thật đáng tiết”,một bà cụ bước tới, lắc đầu.
Người này chính là Tịch Mộc Lâm – Tứ trưởng lão. Bà ta là trưởng lão có uy quyền nhất bên cạnh ba vị trưởng lão còn lại, được người khác hết mực tôn kính.
“Các vị trưởng lão, tôi cảm thấy liên quan đến chiếc nhẫn chúng ta cùng nhau bàn bạc sẽ hay hơn”, một vị trưởng lão bước ra, mỉm cười nói.
Cách này được rất nhiều người đồng tình. Đúng là với tình hình hiện tại nếu như mọi người ra tay đoạt nhẫn thì chắc chắn sẽ có máu đổ đầu rơi, như vậy thì đại hội Đông Hoàng sẽ trở thành trò cười mất.
Thế nhưng…Vụt! Quỷ Thủ quay người, bắn như mũi tên về phía ngôi mộ. Tất cả đều nín thở.
“Tam trưởng lão! Ông…!”, tất cả hô lên. Quỷ Thủ mặc kệ, chỉ lao như bay và tung chưởng về phía ngôi mộ.
Chưởng đánh vang lên như sấm rền. Rõ ràng là ông ta muốn phá ngôi mộ để lấy nhẫn.
“Khốn nạn!”
“Quỷ Thủ! Ông định đoạt nhẫn trở thành giáo chủ sao? Hừ! Không dễ như vậy đâu!”
“Nhẫn là của tôI!”, các vị trưởng lão cũng những cao thủ khác cũng đùng đùng nổi giận, lập tức lao lên ngăn chặn Quỷ Thủ.
Lâm Chính cũng lấy châm bạc ra chuẩn bị hành động. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì.
Vụt! Lại có một bóng hình nữa xuất hiện ngay phía trước ngôi mộ. Đó chính là ông lão khi nãy ngủ gật.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng. Ông lão lật bàn tay, đỡ trọn chưởng đánh của Quỷ Thủ.
Rầm! Quỷ Thủ bay bật ra, ngã mạnh xuống đất. Một cánh tay của ông ta đã bị gãy.
Cả hiện trường sục sôi.
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến đám đông mất hồn. Chuyện gì vậy? Người đàn ông rách rưới kia rốt cuộc là ai chứ? Tại sao một đòn của ông ta có thể đánh gãy tay của Tam trưởng lão Quỷ Thủ vậy?
Quá khủng khiếp.
Quỷ Thủ tại sao có cái tên như thế chính là vì chưởng đánh của ông ta vô cùng kinh khủng, có thể đoạt được mạng người dễ như bỡn. Thế mà lúc này, chưởng lực mà Quỷ Thủ giỏi nhất đã bị phá vỡ, hơn nữa đối phương còn không dùng hết lực. Đây là điều không ai có thể tưởng tượng ra được.
Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người này. Các vị trưởng lão lập tức dừng tay, quay qua nhìn.
“Sư phụ!”, đệ tử của Lệ Vương Cung lao lên đỡ Quỷ Thủ.
“Sư phụ không sao!”, Quỷ Thủ kêu lên rồi lấy ống tay buộc thắt nút vào cánh tay bị gãy. Cánh tay đó vẫn có thể cử động nhưng rõ ràng là không thể chiến đấu được nữa.
“Các hạ là ai?”, đại trưởng lão Tô Mạc Vân cuối cùng cũng lên tiếng.
“Biến! Đừng làm ồn ở chỗ tôi!”, ông lão nói giọng khàn khàn rồi lại quay về bên cạnh ngôi mộ và tiếp tục ngủ. Cả ngàn người đứng đó mà ông cụ không thèm nhìn lấy một cái. Đám trưởng lão chau mày.
“Xem ra đây chính là vấn đề mà chúng ta phải đối mặt rồi”, Quỷ Thủ lên tiếng.
“Haha, náo nhiệt quá nhỉ. Thật không ngờ vùng cấm địa của Đông Hoàng Giáo lại tập trung nhiều người như vậy!”, một người đàn ông đầu trọc để râu bước ra.
Đây chính là Thất trưởng lão – Tửu Nhục Hòa Thượng của Đông Hoàng Giáo. Người này khá hào sảng và là một hòa thượng phá giới có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Dù là các trưởng lão của ba vương cung còn lại thì cũng không dám khinh thường ông ta.
“Xem ra tình hình tồi tệ hơn tôi tưởng tượng nhiều. Chúng tôi tổ chức đại hội Đông Hoàng là vì muốn tránh sự tàn sát lẫn nhau, thật không ngờ đến cuối cùng vẫn rơi vào tình huống như thế này! Hầy! Thật đáng tiết”,một bà cụ bước tới, lắc đầu.
Người này chính là Tịch Mộc Lâm – Tứ trưởng lão. Bà ta là trưởng lão có uy quyền nhất bên cạnh ba vị trưởng lão còn lại, được người khác hết mực tôn kính.
“Các vị trưởng lão, tôi cảm thấy liên quan đến chiếc nhẫn chúng ta cùng nhau bàn bạc sẽ hay hơn”, một vị trưởng lão bước ra, mỉm cười nói.
Cách này được rất nhiều người đồng tình. Đúng là với tình hình hiện tại nếu như mọi người ra tay đoạt nhẫn thì chắc chắn sẽ có máu đổ đầu rơi, như vậy thì đại hội Đông Hoàng sẽ trở thành trò cười mất.
Thế nhưng…Vụt! Quỷ Thủ quay người, bắn như mũi tên về phía ngôi mộ. Tất cả đều nín thở.
“Tam trưởng lão! Ông…!”, tất cả hô lên. Quỷ Thủ mặc kệ, chỉ lao như bay và tung chưởng về phía ngôi mộ.
Chưởng đánh vang lên như sấm rền. Rõ ràng là ông ta muốn phá ngôi mộ để lấy nhẫn.
“Khốn nạn!”
“Quỷ Thủ! Ông định đoạt nhẫn trở thành giáo chủ sao? Hừ! Không dễ như vậy đâu!”
“Nhẫn là của tôI!”, các vị trưởng lão cũng những cao thủ khác cũng đùng đùng nổi giận, lập tức lao lên ngăn chặn Quỷ Thủ.
Lâm Chính cũng lấy châm bạc ra chuẩn bị hành động. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì.
Vụt! Lại có một bóng hình nữa xuất hiện ngay phía trước ngôi mộ. Đó chính là ông lão khi nãy ngủ gật.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng. Ông lão lật bàn tay, đỡ trọn chưởng đánh của Quỷ Thủ.
Rầm! Quỷ Thủ bay bật ra, ngã mạnh xuống đất. Một cánh tay của ông ta đã bị gãy.
Cả hiện trường sục sôi.
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến đám đông mất hồn. Chuyện gì vậy? Người đàn ông rách rưới kia rốt cuộc là ai chứ? Tại sao một đòn của ông ta có thể đánh gãy tay của Tam trưởng lão Quỷ Thủ vậy?
Quá khủng khiếp.
Quỷ Thủ tại sao có cái tên như thế chính là vì chưởng đánh của ông ta vô cùng kinh khủng, có thể đoạt được mạng người dễ như bỡn. Thế mà lúc này, chưởng lực mà Quỷ Thủ giỏi nhất đã bị phá vỡ, hơn nữa đối phương còn không dùng hết lực. Đây là điều không ai có thể tưởng tượng ra được.
Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người này. Các vị trưởng lão lập tức dừng tay, quay qua nhìn.
“Sư phụ!”, đệ tử của Lệ Vương Cung lao lên đỡ Quỷ Thủ.
“Sư phụ không sao!”, Quỷ Thủ kêu lên rồi lấy ống tay buộc thắt nút vào cánh tay bị gãy. Cánh tay đó vẫn có thể cử động nhưng rõ ràng là không thể chiến đấu được nữa.
“Các hạ là ai?”, đại trưởng lão Tô Mạc Vân cuối cùng cũng lên tiếng.
“Biến! Đừng làm ồn ở chỗ tôi!”, ông lão nói giọng khàn khàn rồi lại quay về bên cạnh ngôi mộ và tiếp tục ngủ. Cả ngàn người đứng đó mà ông cụ không thèm nhìn lấy một cái. Đám trưởng lão chau mày.
“Xem ra đây chính là vấn đề mà chúng ta phải đối mặt rồi”, Quỷ Thủ lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.