Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2492
Bạch Long
20/04/2024
Bùm!
Giữa sườn núi của đỉnh Thiên Vương đột nhiên nổ tung, một bóng người từ bên trong lao ra ngoài, chạy tới bên cạnh Bàng Lương đang leo xuống.
“A?”
Bàng Lương hét toáng lên, nhưng không có nơi nào để trốn nữa.
Ông lão xòe bàn tay nắm lấy cổ hắn, rồi kéo mạnh.
Roạt!
Tiếng động lạ phát ra.
Lúc này Bàng Lương đã đầu lìa khỏi xác…
Ông lão trở lại với cái đầu của Bàng Lương.
Cả quá trình chỉ mất chưa tới mười mấy giây.
Nhiều trưởng lão đều không kịp phản ứng.
Bàng Lương… đã chết!
Đám người xung quanh ngơ ngác, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi.
Đặc biệt là những trưởng lão, bọn họ càng thêm khiếp sợ!
Bởi vì họ phát hiện ra lúc này ông lão không hề đỏ mặt, cũng không thở mạnh.
Trông ông lão không hề có dáng vẻ kiệt sức.
Dường như quá trình làm tiêu hao sức lực của hai thiên tài yêu nghiệt… không rõ ràng lắm.
“Xem ra lúc người này giao đấu với Bàng Lương hoàn toàn không dùng hết toàn lực!”, Tứ trưởng lão Tịch Mộc Lâm trầm giọng nói.
“Có lẽ ông ta quanh năm ngồi ở đây, cảm thấy nhàm chán nên không ngừng trêu đùa Bàng Lương! Với thực lực của ông ta, giết Bàng Lương thì dễ dàng như trở bàn tay”, hòa thượng cũng nheo mắt nói.
Đám đệ tử cũng náo động!
“Bàng Lương sư huynh!”
“Chết như vậy… sao?”
Đám người Lệ Vương Cung đều run rẩy, nơm nớp lo sợ.
Nhìn vật hình tròn trong tay ông lão, da đầu mọi người đều tê dại.
Bầu không khí kinh hoàng tràn ngập khắp nơi.
“Còn ai trong số các người muốn đánh nữa không? Đánh đi! Ông đây chơi tới cùng!”, ông lão ném đầu Bàng Lương xuống đất, khuôn mặt nở nụ cười nói.
Mọi người thất thần nhìn nhau, hoàn toàn im lặng.
Lúc này không ai dám tiến lên.
Rất nhiều đệ tử theo bản năng rút lui, đặc biệt là những đệ tử ưu tú.
Suy cho cùng, ngay cả Du Linh và Bàng Lương cũng đã chết, bọn họ có bước lên trước… cũng chỉ chịu chết mà thôi.
“Đại trưởng lão, tôi và Tam trưởng lão đều đã mất đi một đồ đệ yêu quý, tiếp theo nên đến lượt ông ra mặt chứ nhỉ?”, Liễu Thị Phụng quát lớn, thúc giục Đại trưởng lão Tô Mạc Vân.
“Nói không sai! Vũ Cực đâu? Bây giờ không phải đã đến lúc nó ra tay sao?”, Quỷ Thủ cũng nói.
Mặc dù Du Linh và Bàng Lương là những người mà bọn họ bảo đi khiêu chiến, nhưng cái chết của hai người cũng khiến bọn họ vô cùng đau lòng.
Giữa sườn núi của đỉnh Thiên Vương đột nhiên nổ tung, một bóng người từ bên trong lao ra ngoài, chạy tới bên cạnh Bàng Lương đang leo xuống.
“A?”
Bàng Lương hét toáng lên, nhưng không có nơi nào để trốn nữa.
Ông lão xòe bàn tay nắm lấy cổ hắn, rồi kéo mạnh.
Roạt!
Tiếng động lạ phát ra.
Lúc này Bàng Lương đã đầu lìa khỏi xác…
Ông lão trở lại với cái đầu của Bàng Lương.
Cả quá trình chỉ mất chưa tới mười mấy giây.
Nhiều trưởng lão đều không kịp phản ứng.
Bàng Lương… đã chết!
Đám người xung quanh ngơ ngác, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi.
Đặc biệt là những trưởng lão, bọn họ càng thêm khiếp sợ!
Bởi vì họ phát hiện ra lúc này ông lão không hề đỏ mặt, cũng không thở mạnh.
Trông ông lão không hề có dáng vẻ kiệt sức.
Dường như quá trình làm tiêu hao sức lực của hai thiên tài yêu nghiệt… không rõ ràng lắm.
“Xem ra lúc người này giao đấu với Bàng Lương hoàn toàn không dùng hết toàn lực!”, Tứ trưởng lão Tịch Mộc Lâm trầm giọng nói.
“Có lẽ ông ta quanh năm ngồi ở đây, cảm thấy nhàm chán nên không ngừng trêu đùa Bàng Lương! Với thực lực của ông ta, giết Bàng Lương thì dễ dàng như trở bàn tay”, hòa thượng cũng nheo mắt nói.
Đám đệ tử cũng náo động!
“Bàng Lương sư huynh!”
“Chết như vậy… sao?”
Đám người Lệ Vương Cung đều run rẩy, nơm nớp lo sợ.
Nhìn vật hình tròn trong tay ông lão, da đầu mọi người đều tê dại.
Bầu không khí kinh hoàng tràn ngập khắp nơi.
“Còn ai trong số các người muốn đánh nữa không? Đánh đi! Ông đây chơi tới cùng!”, ông lão ném đầu Bàng Lương xuống đất, khuôn mặt nở nụ cười nói.
Mọi người thất thần nhìn nhau, hoàn toàn im lặng.
Lúc này không ai dám tiến lên.
Rất nhiều đệ tử theo bản năng rút lui, đặc biệt là những đệ tử ưu tú.
Suy cho cùng, ngay cả Du Linh và Bàng Lương cũng đã chết, bọn họ có bước lên trước… cũng chỉ chịu chết mà thôi.
“Đại trưởng lão, tôi và Tam trưởng lão đều đã mất đi một đồ đệ yêu quý, tiếp theo nên đến lượt ông ra mặt chứ nhỉ?”, Liễu Thị Phụng quát lớn, thúc giục Đại trưởng lão Tô Mạc Vân.
“Nói không sai! Vũ Cực đâu? Bây giờ không phải đã đến lúc nó ra tay sao?”, Quỷ Thủ cũng nói.
Mặc dù Du Linh và Bàng Lương là những người mà bọn họ bảo đi khiêu chiến, nhưng cái chết của hai người cũng khiến bọn họ vô cùng đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.