Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2513
Bạch Long
20/04/2024
“Tôi hỏi cô, người tàn sát đệ tử bổn môn, còn xui khiến đệ tử bổn môn tương tàn lẫn nhau, thì phải trừng trị thế nào?”, Lâm Chính chất vấn.
“Người tàn sát đệ tử bổn môn, bất kể tình tiết nghiêm trọng hay không, đều xử cực hình, chém đầu thị chúng”, Long Tinh Hồng đáp.
“Thế còn người mưu nghịch vị trí giáo chủ, coi thường di ngôn của giáo chủ, đại nghịch bất đạo thì làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Vẫn… xử cực hình”, Long Tinh Hồng chần chừ một chút rồi đáp.
Cô ta bỗng chốc hiểu ý của Lâm Chính, sắc mặt có vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói.
“Là đường chủ của Thanh Hà Đường, tôi phải bảo vệ đạo nghĩa trong giáo, bây giờ tôi sẽ chấp hành giáo pháp giáo quy. Không ai được phép can dự, rõ chưa? Ai đối đầu với tôi chính là đối đầu với Đông Hoàng Giáo, là khinh thường Đông Hoàng Giáo, là phản giáo!”, Lâm Chính chỉ tay vào các đệ tử đang có mặt, quát.
Không ít người tái mặt.
Phản giáo?
Tội danh thật là lớn!
Chỉ vài ba câu mà tên Lâm Chính này đã nâng mình lên vị trí người chấp pháp của Đông Hoàng Giáo.
Như vậy thì đệ tử của các trưởng lão sẽ không dám hành động khinh suất nữa.
“Lâm đường chủ, cậu đã nói như vậy thì xin hỏi cậu định thanh tẩy Đông Hoàng Giáo, trừng trị người có tội như thế nào?”, một trưởng lão không tham gia vào việc tranh giành nhẫn Đông Hoàng, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đương nhiên là trừng trị theo giáo quy rồi”.
“Nhưng việc trừng trị người có tội phải do thái thượng trưởng lão chấp hành”.
“Thái thượng trưởng lão không có mặt, các trưởng lão lại như vậy, chức trách này để tôi làm cho”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, rút châm bạc ra rồi lại đâm vào người.
Ý khí của anh bỗng có sự thay đổi.
Nhưng lúc này, Lâm Chính không còn nóng nảy tàn nhẫn như lúc trước nữa.
Ngược lại, bây giờ anh trở nên bình tĩnh hơn, ý khí quanh người cũng dần yên ả. Con sư tử giận dữ lúc trước biến thành một tảng đá núi cổ, không chút dao động.
Thấy thế, mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lâm Chính cất bước, bất ngờ lao vào giữa đám trưởng lão đang giết chóc tranh cướp nhau, túm lấy một trưởng lão ở vòng ngoài rồi tung một chưởng về phía ông ta.
Bốp!
Trưởng lão kia không kịp phòng bị, lập tức bị chưởng này đánh cho vỡ tim mà chết.
Các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Nhưng những người đang tranh nhẫn đều không chú ý tới vòng ngoài đã có một trưởng lão bị đánh chết.
Tất cả sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía chiếc nhẫn.
Lâm Chính tiếp tục ra tay.
“Ngũ trưởng lão! Xui khiến các đệ tử tương tàn lẫn nhau! Đáng chết!”.
“Thất trưởng lão, ép đệ tử vô tội vào chỗ chết, phải trừng phạt!”.
“Cửu trưởng lão, coi thường giáo huấn, coi thường tông quy, không thể tha thứ!”.
Lâm Chính vừa giết vừa tuyên bố tội trạng của bọn họ.
“Người tàn sát đệ tử bổn môn, bất kể tình tiết nghiêm trọng hay không, đều xử cực hình, chém đầu thị chúng”, Long Tinh Hồng đáp.
“Thế còn người mưu nghịch vị trí giáo chủ, coi thường di ngôn của giáo chủ, đại nghịch bất đạo thì làm sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Vẫn… xử cực hình”, Long Tinh Hồng chần chừ một chút rồi đáp.
Cô ta bỗng chốc hiểu ý của Lâm Chính, sắc mặt có vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói.
“Là đường chủ của Thanh Hà Đường, tôi phải bảo vệ đạo nghĩa trong giáo, bây giờ tôi sẽ chấp hành giáo pháp giáo quy. Không ai được phép can dự, rõ chưa? Ai đối đầu với tôi chính là đối đầu với Đông Hoàng Giáo, là khinh thường Đông Hoàng Giáo, là phản giáo!”, Lâm Chính chỉ tay vào các đệ tử đang có mặt, quát.
Không ít người tái mặt.
Phản giáo?
Tội danh thật là lớn!
Chỉ vài ba câu mà tên Lâm Chính này đã nâng mình lên vị trí người chấp pháp của Đông Hoàng Giáo.
Như vậy thì đệ tử của các trưởng lão sẽ không dám hành động khinh suất nữa.
“Lâm đường chủ, cậu đã nói như vậy thì xin hỏi cậu định thanh tẩy Đông Hoàng Giáo, trừng trị người có tội như thế nào?”, một trưởng lão không tham gia vào việc tranh giành nhẫn Đông Hoàng, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đương nhiên là trừng trị theo giáo quy rồi”.
“Nhưng việc trừng trị người có tội phải do thái thượng trưởng lão chấp hành”.
“Thái thượng trưởng lão không có mặt, các trưởng lão lại như vậy, chức trách này để tôi làm cho”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, rút châm bạc ra rồi lại đâm vào người.
Ý khí của anh bỗng có sự thay đổi.
Nhưng lúc này, Lâm Chính không còn nóng nảy tàn nhẫn như lúc trước nữa.
Ngược lại, bây giờ anh trở nên bình tĩnh hơn, ý khí quanh người cũng dần yên ả. Con sư tử giận dữ lúc trước biến thành một tảng đá núi cổ, không chút dao động.
Thấy thế, mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lâm Chính cất bước, bất ngờ lao vào giữa đám trưởng lão đang giết chóc tranh cướp nhau, túm lấy một trưởng lão ở vòng ngoài rồi tung một chưởng về phía ông ta.
Bốp!
Trưởng lão kia không kịp phòng bị, lập tức bị chưởng này đánh cho vỡ tim mà chết.
Các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Nhưng những người đang tranh nhẫn đều không chú ý tới vòng ngoài đã có một trưởng lão bị đánh chết.
Tất cả sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía chiếc nhẫn.
Lâm Chính tiếp tục ra tay.
“Ngũ trưởng lão! Xui khiến các đệ tử tương tàn lẫn nhau! Đáng chết!”.
“Thất trưởng lão, ép đệ tử vô tội vào chỗ chết, phải trừng phạt!”.
“Cửu trưởng lão, coi thường giáo huấn, coi thường tông quy, không thể tha thứ!”.
Lâm Chính vừa giết vừa tuyên bố tội trạng của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.