Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2542
Bạch Long
20/04/2024
“Biến hết đi! Nhẫn là của tôi”, Đường Thiên Hạo tức giận gầm lên. Anh ta đâm kiếm về phía đám đông để đoạt lấy chiếc nhẫn.
Lúc này chẳng ai còn quan tâm tới Lâm Chính nữa. Anh thở phào, nhìn sự hỗn loạn và nở nụ cười quỷ dị. Anh bước tới bên cạnh xác của vị trưởng lão, lấy một cây châm ra, đâm vào cánh tay bà ta và rồi nhấc cánh tay lên để Lạc Linh Huyết rơi ra.
“Lúc này…mình sẽ tạo ra lịch sử…”, anh nhìn giọt Lạc Linh Huyết với vẻ kích động.
“Hả”, cô gái tóc ngắn để ý thấy hành động của Lâm Chính thì tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không định chạy trốn mà còn đang làm gì thế kia? Ngay sau đó cô ta đã phải hóa đá.
“Hoàn thành rồi”, Lâm Chính đứng dậy, cánh tay của anh run bắn lên, toàn là máu. Nguồn sức mạnh trỗi dậy nơi cổ tay.
“Mau giết anh ta! Thiên Hạo! Anh mau giết anh ta”, cô gái tóc ngắn bừng tỉnh, vội chỉ vào Lâm Chính và hét lên.
Thiên Hạo đang giết được vài người đệ tử, cướp được nhẫn bèn quay đầu lại: “Sao thế?”
“Mau giết anh ta!”, cô gái gào khản cổ.
Lúc này Đường Thiên Hạo mới vô thức quay qua nhìn Lâm Chính.
Anh ta sững sờ.
Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cánh tay phải của mình. Cánh tay của anh hóa thành màu vàng, sức mạnh bùng nổ tới mức thần kỳ.
Nguồn sức mạnh giải phóng ra ánh sáng vàng lấp lánh, bao lấy cánh tay của anh giống như có vô số ngôi sao đang chuyển động. Vô cùng kỳ diệu.
Ánh sáng nhạt dần và biến mất. Lần này, cánh tay của Lâm Chính hiện ra một hình thù kỳ lạ. Hình vẽ giống như thần rồng uốn lượn, ôm lấy cánh tay anh. Nhưng cũng không hẳn là rồng vì còn có lông vũ mọc khắp người. Con vật có đầu giống như phượng hoàng. Chưa ai từng gặp con vật nào như thế.
Lúc này hình vẽ đang rót vào cơ thể Lâm Chính một nguồn sức mạnh khủng khiếp
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Lâm Chính đã được phục hồi thể trạng, cả cơ thể như được thăng hoa.
“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, mình đã hoàn thành Thiên Huyết Linh Thể rồi! Lúc này, có lẽ cơ thể mình còn mạnh hơn cả Tiên Thiên Cương Khu nữa. Mình là người vô địch!”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm nhìn đám đông trước mặt.
Mọi người dường như nhìn thấy cả ánh sáng phát ra từ mắt của anh.
“Anh đã làm gì vậy? Tay của anh…bị làm sao thế?”, Đường Thiên Hạo run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Là sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Tôi cảm nhận được sức mạnh của chúng”, một trưởng lão kêu lên.
“Sức mạnh hùng hậu quá. Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu giọt mới đạt được sức mạnh như vậy chứ? Hai, ba? Năm giọt? Không! Ít nhất phải hơn mười giọt”, Liễu Thị Phụng run lẩy bẩy, lắp bắp nói.
Dứt lời, đám đông cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Sức mạnh của hơn mười giọt Lạc Linh Huyết sao?
Không thể nào? Có ai trên đời này có thể sở hữu được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?
Đường Thiên Hạo cũng bàng hoàng. Anh ta sững sờ nhìn Lâm Chính. Thế nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nghiến răng: “Vậy thì sao? Dù có nhiều Lạc Linh Huyết hơn nữa thì cũng vô ích. Lúc này anh ta đã kiệt sức rồi. Tôi mà muốn giết anh ta thì cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
Nói xong, Đường Thiên Hạo lại rút thanh bảo kiếm ra và bước về phía Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm Đường Thiên Hạo, không ai dám lên tiếng. Lâm Chính thản nhiên đi về phía anh ta.
“Anh phải chết. Nếu không thì uy tín của tôi làm sao còn giữ được đây?”, Đường Thiên Hạo quát lớn, đột nhiên đạp chân xông lên.
Vụt! Thân pháp của anh ta không bằng thái thượng trưởng lão, nhưng so với những trưởng lão khác thì vẫn ưu tú hơn nhiều.
Lúc này chẳng ai còn quan tâm tới Lâm Chính nữa. Anh thở phào, nhìn sự hỗn loạn và nở nụ cười quỷ dị. Anh bước tới bên cạnh xác của vị trưởng lão, lấy một cây châm ra, đâm vào cánh tay bà ta và rồi nhấc cánh tay lên để Lạc Linh Huyết rơi ra.
“Lúc này…mình sẽ tạo ra lịch sử…”, anh nhìn giọt Lạc Linh Huyết với vẻ kích động.
“Hả”, cô gái tóc ngắn để ý thấy hành động của Lâm Chính thì tỏ vẻ nghi ngờ. Lâm Chính không định chạy trốn mà còn đang làm gì thế kia? Ngay sau đó cô ta đã phải hóa đá.
“Hoàn thành rồi”, Lâm Chính đứng dậy, cánh tay của anh run bắn lên, toàn là máu. Nguồn sức mạnh trỗi dậy nơi cổ tay.
“Mau giết anh ta! Thiên Hạo! Anh mau giết anh ta”, cô gái tóc ngắn bừng tỉnh, vội chỉ vào Lâm Chính và hét lên.
Thiên Hạo đang giết được vài người đệ tử, cướp được nhẫn bèn quay đầu lại: “Sao thế?”
“Mau giết anh ta!”, cô gái gào khản cổ.
Lúc này Đường Thiên Hạo mới vô thức quay qua nhìn Lâm Chính.
Anh ta sững sờ.
Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cánh tay phải của mình. Cánh tay của anh hóa thành màu vàng, sức mạnh bùng nổ tới mức thần kỳ.
Nguồn sức mạnh giải phóng ra ánh sáng vàng lấp lánh, bao lấy cánh tay của anh giống như có vô số ngôi sao đang chuyển động. Vô cùng kỳ diệu.
Ánh sáng nhạt dần và biến mất. Lần này, cánh tay của Lâm Chính hiện ra một hình thù kỳ lạ. Hình vẽ giống như thần rồng uốn lượn, ôm lấy cánh tay anh. Nhưng cũng không hẳn là rồng vì còn có lông vũ mọc khắp người. Con vật có đầu giống như phượng hoàng. Chưa ai từng gặp con vật nào như thế.
Lúc này hình vẽ đang rót vào cơ thể Lâm Chính một nguồn sức mạnh khủng khiếp
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Lâm Chính đã được phục hồi thể trạng, cả cơ thể như được thăng hoa.
“Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, mình đã hoàn thành Thiên Huyết Linh Thể rồi! Lúc này, có lẽ cơ thể mình còn mạnh hơn cả Tiên Thiên Cương Khu nữa. Mình là người vô địch!”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm nhìn đám đông trước mặt.
Mọi người dường như nhìn thấy cả ánh sáng phát ra từ mắt của anh.
“Anh đã làm gì vậy? Tay của anh…bị làm sao thế?”, Đường Thiên Hạo run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Là sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Tôi cảm nhận được sức mạnh của chúng”, một trưởng lão kêu lên.
“Sức mạnh hùng hậu quá. Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu giọt mới đạt được sức mạnh như vậy chứ? Hai, ba? Năm giọt? Không! Ít nhất phải hơn mười giọt”, Liễu Thị Phụng run lẩy bẩy, lắp bắp nói.
Dứt lời, đám đông cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Sức mạnh của hơn mười giọt Lạc Linh Huyết sao?
Không thể nào? Có ai trên đời này có thể sở hữu được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?
Đường Thiên Hạo cũng bàng hoàng. Anh ta sững sờ nhìn Lâm Chính. Thế nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nghiến răng: “Vậy thì sao? Dù có nhiều Lạc Linh Huyết hơn nữa thì cũng vô ích. Lúc này anh ta đã kiệt sức rồi. Tôi mà muốn giết anh ta thì cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
Nói xong, Đường Thiên Hạo lại rút thanh bảo kiếm ra và bước về phía Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm Đường Thiên Hạo, không ai dám lên tiếng. Lâm Chính thản nhiên đi về phía anh ta.
“Anh phải chết. Nếu không thì uy tín của tôi làm sao còn giữ được đây?”, Đường Thiên Hạo quát lớn, đột nhiên đạp chân xông lên.
Vụt! Thân pháp của anh ta không bằng thái thượng trưởng lão, nhưng so với những trưởng lão khác thì vẫn ưu tú hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.