Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 256
Bạch Long
19/04/2024
Tất cả đều cảm thấy không dám tin. Thế nhưng mọi người cũng lập tức hiểu ra. Có lẽ là tập đoàn Dương Hoa muốn bỏ cuộc.
Nếu không thì sao họ lại mời một người mới vào nghề đấu nhau với Khang Gia Hào chứ?
Có lẽ phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là ăn trộm từ nhà họ Tô thật. Họ biết mình không thể thắng nên lựa chọn kéo dài thời gian chút thôi.
Các phương tiện truyền thông rầm rộ đưa tin. Các tít báo lần lượt được đưa lên mạng.
“Tập Đoàn Hoa Dương thầm thừa nhận thất bại”.
“Cục diện mới của Giang Thành, tập đoàn Liễu Thị quật khởi”.
“Dương Hoa như hoa trôi sông nước, Liễu Thị mới là người chiến thắng cuối cùng”.
Các thể loại giật tít đều được đưa lên. Thậm chí có nhiều nơi đã thầm khẳng định thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là do ăn trộm mà có.
Thế là vô số người dùng ngòi bút tấn công Dương Hoa, sỉ nhục tập đoàn này có hành vi trộm cắp.
Tuy nhiên tập đoàn Dương Hoa từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ im lặng.
Ngày ra tòa cuối cùng cũng đã tới…
Trước văn phòng cũ nát.
Loạt soạt!
Người đàn ông tóc rối bời, đeo kính dày cộp kéo cửa cuốn xuống.
Da dẻ anh ta hơi ngăm đen, ngũ quan có vẻ non nớt, mới ngoài hai mươi tuổi.
Anh ta xách một cặp tài liệu xày cộp, cặp đã sờn cũ, dù đã chắp vá mấy lần nhưng vẫn có thể dùng.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Người đàn ông do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Kỷ Văn, cậu ngây ra đó làm gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”, điện thoại lập tức vang lên giọng tức giận.
“Thầy, con…”, người đàn ông cũng chính là Kỷ Văn định mở miệng nói gì đó, nhưng lập tức bị giọng nói trong điện thoại chặn lại.
“Đừng gọi tôi là thầy, tôi không có học trò như cậu! Nghe rõ đây, cậu mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng cho tôi. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của văn phòng luật sư chúng tôi nữa! Cậu bị sa thải rồi!”, tiếng gào vừa dứt, điện thoại cúp máy.
Kỷ Văn sững sờ, ngay sau đó thở dài.
Nhà của Kỷ Văn ở một thôn trong thành phố phía mé phải Giang Thành, giá thuê phòng rất rẻ. Trong nhà ngoài anh ta ra còn có người mẹ lớn tuổi và em gái mới học lớp mười hai.
“Mẹ, con về rồi”, Kỷ Văn vào cửa, hô to, sau đó đi về phía phòng mình, chuẩn bị lục tìm tài liệu trong cặp, sẵn sàng cho vụ án sắp tới.
“Tiểu Văn về rồi à? Mau vào đi, bạn con đến rồi!”, tiếng cười hiền từ của mẹ vang lên ở phòng khách.
“Bạn?”, Kỷ Văn ngẩn ra, lập tức đi tới, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tràn đầy thần thái đang ngồi trong phòng khách.
Kỷ Văn nhìn mặt người đàn ông đó, lập tức thất thần.
Anh ta đã không thể dùng lời để hình dung người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai đến thế nào. Hai mắt người đó sáng như sao, đôi lông mày sắc như kiếm, khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, da dẻ cũng hiện ra màu sắc cực kỳ khỏe mạnh. Mái tóc đen không quá dài cũng không quá ngắn, kết hợp với bộ đồ tây màu đen, tôn lên vẻ đẹp như bước ra từ truyện tranh của người đó.
Nếu không thì sao họ lại mời một người mới vào nghề đấu nhau với Khang Gia Hào chứ?
Có lẽ phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là ăn trộm từ nhà họ Tô thật. Họ biết mình không thể thắng nên lựa chọn kéo dài thời gian chút thôi.
Các phương tiện truyền thông rầm rộ đưa tin. Các tít báo lần lượt được đưa lên mạng.
“Tập Đoàn Hoa Dương thầm thừa nhận thất bại”.
“Cục diện mới của Giang Thành, tập đoàn Liễu Thị quật khởi”.
“Dương Hoa như hoa trôi sông nước, Liễu Thị mới là người chiến thắng cuối cùng”.
Các thể loại giật tít đều được đưa lên. Thậm chí có nhiều nơi đã thầm khẳng định thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là do ăn trộm mà có.
Thế là vô số người dùng ngòi bút tấn công Dương Hoa, sỉ nhục tập đoàn này có hành vi trộm cắp.
Tuy nhiên tập đoàn Dương Hoa từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ im lặng.
Ngày ra tòa cuối cùng cũng đã tới…
Trước văn phòng cũ nát.
Loạt soạt!
Người đàn ông tóc rối bời, đeo kính dày cộp kéo cửa cuốn xuống.
Da dẻ anh ta hơi ngăm đen, ngũ quan có vẻ non nớt, mới ngoài hai mươi tuổi.
Anh ta xách một cặp tài liệu xày cộp, cặp đã sờn cũ, dù đã chắp vá mấy lần nhưng vẫn có thể dùng.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Người đàn ông do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Kỷ Văn, cậu ngây ra đó làm gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”, điện thoại lập tức vang lên giọng tức giận.
“Thầy, con…”, người đàn ông cũng chính là Kỷ Văn định mở miệng nói gì đó, nhưng lập tức bị giọng nói trong điện thoại chặn lại.
“Đừng gọi tôi là thầy, tôi không có học trò như cậu! Nghe rõ đây, cậu mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng cho tôi. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của văn phòng luật sư chúng tôi nữa! Cậu bị sa thải rồi!”, tiếng gào vừa dứt, điện thoại cúp máy.
Kỷ Văn sững sờ, ngay sau đó thở dài.
Nhà của Kỷ Văn ở một thôn trong thành phố phía mé phải Giang Thành, giá thuê phòng rất rẻ. Trong nhà ngoài anh ta ra còn có người mẹ lớn tuổi và em gái mới học lớp mười hai.
“Mẹ, con về rồi”, Kỷ Văn vào cửa, hô to, sau đó đi về phía phòng mình, chuẩn bị lục tìm tài liệu trong cặp, sẵn sàng cho vụ án sắp tới.
“Tiểu Văn về rồi à? Mau vào đi, bạn con đến rồi!”, tiếng cười hiền từ của mẹ vang lên ở phòng khách.
“Bạn?”, Kỷ Văn ngẩn ra, lập tức đi tới, lúc này mới nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tràn đầy thần thái đang ngồi trong phòng khách.
Kỷ Văn nhìn mặt người đàn ông đó, lập tức thất thần.
Anh ta đã không thể dùng lời để hình dung người đàn ông này có dáng vẻ đẹp trai đến thế nào. Hai mắt người đó sáng như sao, đôi lông mày sắc như kiếm, khuôn mặt như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, da dẻ cũng hiện ra màu sắc cực kỳ khỏe mạnh. Mái tóc đen không quá dài cũng không quá ngắn, kết hợp với bộ đồ tây màu đen, tôn lên vẻ đẹp như bước ra từ truyện tranh của người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.