Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2
Bạch Long
19/04/2024
“Anh đưa ông nội tôi đi, tôi ở lại chặn đường, anh sẽ tuyệt đối an toàn. Chỉ cần anh làm theo, nhà họ Hạ sẽ cho anh một triệu tệ!”
“Ân Ân! Đi đi cháu! Để ông già này liều mạng với chúng nó!”, ông lão kích động quát lên, nhưng vừa dứt lời thì máu tươi nơi vết thương đã trào ra khiến ông lão cuộn người lại ho sù sụ.
Nước mắt đã lăn dài trên má cô gái. Cô ta không màng đến lời ông lão, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Chính, đáng tiếc anh vẫn chẳng mảy may suy suyển.
“Hai triệu!”, cô thốt lên.
Mọi chuyện vẫn khiến lòng người tuyệt vọng.
Cô gái thở dồn, căng thẳng nói.
“Ba triệu!”
“Bốn triệu!”
“Năm triệu!”
…
Nhưng con số có hấp dẫn đến mấy cũng không thể đả động được Lâm Chính, anh vẫn cứ trơ ra như một gốc cây.
Trên đời này còn có người không thích tiền ư?
Cô gái có thể cảm nhận được sự run rẩy trong giọng mình.
“Đừng nói nữa”.
Cuối cùng, Lâm Chính cũng chịu mở miệng.
Nhịp thở của cô gái dần chậm lại, nhưng chỉ thấy anh cắm ba nén hương vào trước ngôi mộ, vẫn chăm chú nhìn nó, lạnh nhạt thốt lên: “Đây là lần đầu tiên tôi đến tảo mộ cho mẹ, hai người làm ơn rời đi, đừng quấy rầy trong lúc tôi đang trò chuyện với bà ấy có được không?”
“Nhưng..”, cô gái còn muốn nói gì đó.
Soàn soạt, soàn soạt…
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Hơn ba mươi gã đàn ông hùng hổ xông vào từ cổng chính của nghĩa trang. Tên nào tên nấy trông bặm trợn dữ dằn, tay vác những con dao sắc lẻm, vây quanh hai ông cháu.
Thế đứng của họ cho thấy họ không chỉ là hạng du côn tầm thường mà rất có thể là lính đánh thuê xuyên quốc gia.
“Đừng chạy nữa cụ Hạ à, phối hợp với chúng tôi đi rồi chúng tôi sẽ tiễn ông đi nhanh gọn”, người đứng đầu là một gã đầu trọc cầm một thanh dao găm sáng loáng, lạnh lùng thốt lên.
“Các người được nhà họ Lục phái đến đúng không?”, một tia phẫn nộ tàn độc lướt qua đáy mắt ông lão: “Đúng là một bọn độc ác! Nếu lão phu vượt qua kiếp nạn này, thề rằng sẽ khiến lũ táng tận lương tâm ấy biến mất khỏi Yên Kinh!”
“Chém!”
Gã đầu trọc không muốn phí lời nữa, thét lên một tiếng rồi vung dao nhào tới.
Những người còn lại đồng loạt giơ tay chém xuống.
Mấy chục lưỡi dao sáng quắc cứ thế giáng xuống cô gái và ông lão, không có một chút thương hại, không có một chút chần chừ.
Đôi ông cháu tay không tấc sắt kia phải làm sao để chống lại?
Gương mặt cô gái trắng bệch không còn hột máu. Ông lão tuy đã bị thương nhưng vẫn che chở trước người cô, đôi mắt già nua đầy kiên định, dường như quyết tâm liều mạng với nhóm lính đánh thuê này.
Nhưng cho dù ông ấy có liều mạng thì cũng được ích lợi gì? Nhóm lính đánh thuê còn giắt súng bên hông, chưa rút ra đã xem như trọn tình trọn nghĩa.
“Ân Ân! Đi đi cháu! Để ông già này liều mạng với chúng nó!”, ông lão kích động quát lên, nhưng vừa dứt lời thì máu tươi nơi vết thương đã trào ra khiến ông lão cuộn người lại ho sù sụ.
Nước mắt đã lăn dài trên má cô gái. Cô ta không màng đến lời ông lão, chỉ chăm chăm nhìn Lâm Chính, đáng tiếc anh vẫn chẳng mảy may suy suyển.
“Hai triệu!”, cô thốt lên.
Mọi chuyện vẫn khiến lòng người tuyệt vọng.
Cô gái thở dồn, căng thẳng nói.
“Ba triệu!”
“Bốn triệu!”
“Năm triệu!”
…
Nhưng con số có hấp dẫn đến mấy cũng không thể đả động được Lâm Chính, anh vẫn cứ trơ ra như một gốc cây.
Trên đời này còn có người không thích tiền ư?
Cô gái có thể cảm nhận được sự run rẩy trong giọng mình.
“Đừng nói nữa”.
Cuối cùng, Lâm Chính cũng chịu mở miệng.
Nhịp thở của cô gái dần chậm lại, nhưng chỉ thấy anh cắm ba nén hương vào trước ngôi mộ, vẫn chăm chú nhìn nó, lạnh nhạt thốt lên: “Đây là lần đầu tiên tôi đến tảo mộ cho mẹ, hai người làm ơn rời đi, đừng quấy rầy trong lúc tôi đang trò chuyện với bà ấy có được không?”
“Nhưng..”, cô gái còn muốn nói gì đó.
Soàn soạt, soàn soạt…
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Hơn ba mươi gã đàn ông hùng hổ xông vào từ cổng chính của nghĩa trang. Tên nào tên nấy trông bặm trợn dữ dằn, tay vác những con dao sắc lẻm, vây quanh hai ông cháu.
Thế đứng của họ cho thấy họ không chỉ là hạng du côn tầm thường mà rất có thể là lính đánh thuê xuyên quốc gia.
“Đừng chạy nữa cụ Hạ à, phối hợp với chúng tôi đi rồi chúng tôi sẽ tiễn ông đi nhanh gọn”, người đứng đầu là một gã đầu trọc cầm một thanh dao găm sáng loáng, lạnh lùng thốt lên.
“Các người được nhà họ Lục phái đến đúng không?”, một tia phẫn nộ tàn độc lướt qua đáy mắt ông lão: “Đúng là một bọn độc ác! Nếu lão phu vượt qua kiếp nạn này, thề rằng sẽ khiến lũ táng tận lương tâm ấy biến mất khỏi Yên Kinh!”
“Chém!”
Gã đầu trọc không muốn phí lời nữa, thét lên một tiếng rồi vung dao nhào tới.
Những người còn lại đồng loạt giơ tay chém xuống.
Mấy chục lưỡi dao sáng quắc cứ thế giáng xuống cô gái và ông lão, không có một chút thương hại, không có một chút chần chừ.
Đôi ông cháu tay không tấc sắt kia phải làm sao để chống lại?
Gương mặt cô gái trắng bệch không còn hột máu. Ông lão tuy đã bị thương nhưng vẫn che chở trước người cô, đôi mắt già nua đầy kiên định, dường như quyết tâm liều mạng với nhóm lính đánh thuê này.
Nhưng cho dù ông ấy có liều mạng thì cũng được ích lợi gì? Nhóm lính đánh thuê còn giắt súng bên hông, chưa rút ra đã xem như trọn tình trọn nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.