Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 302
Bạch Long
19/04/2024
“Làm quét dọn? Không phải chứ? Làm quét dọn mà coi thường người có tài sản mấy trăm triệu tệ? Mặt đất anh ta quét trải bằng kim cương à?”, tên tóc xanh cười nói.
“Ha ha ha”.
Mọi người xung quanh cười phá lên.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng cười nữa, nói không chừng cậu chủ Lâm thâm tàng bất lộ, quét dọn chỉ là sở thích của anh ta thì sao?”, Khai Mạc nói nghiêm túc.
Hắn vừa dứt lời, tiếng cười của mọi người lại càng to hơn.
“Hay là thế này đi! Nếu cậu chủ Lâm của chúng ta đã có tiền như vậy, thậm chí còn coi thường cậu chủ Việt, thì chúng ta chơi một chút đi”, Trương Mậu Niên bỗng nói.
Anh ta nói xong, mọi người đều sửng sốt.
Khai Mạc cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Trương Mậu Niên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, gật đầu lia lịa, cười nói: “Nói đúng lắm, nếu mọi người đều đã đến, vậy hôm nay chúng ta chơi ngựa đi”.
“Chơi thế nào?”.
“Đương nhiên là quy tắc cũ! Đúng lúc hôm qua tôi vừa nhập một lô ngựa quý thuần chủng, hôm nay có thể thử tay”.
“Được!”.
Cậu chủ Việt cũng đồng ý, sau đó nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Sao nào? Cậu chủ Lâm, dám chơi không?”.
“Có thể thử xem”, Lâm Chính gật đầu.
“Được, vậy thì chơi nhỏ chút, khởi điểm hai triệu tệ đi”, Khai Mạc nói.
Hắn vừa dứt lời, hai chân Tô Nhu nhũn ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
“Không vấn đề gì”, cậu chủ Việt nhếch môi cười đáp.
“Ít quá đấy?”, Lâm Chính lại cau mày.
Ai nấy đều hơi sửng sốt.
Tô Nhu thì muốn ngất xỉu.
Hai triệu tệ mà còn ít?
Ra vẻ quá đấy!
“Vậy cậu chủ Lâm nói xem chơi bao nhiêu?”, Khai Mạc nhíu mày hỏi.
“20 triệu tệ”, Lâm Chính đáp.
Lần này không chỉ Tô Nhu, mà không ít người đều nhũn cả hai chân.
Ngay cả Khai Mạc cũng có chút nổi da gà.
“Cậu chủ Lâm xa xỉ quá… Nhưng chúng tôi rất nghi ngờ liệu anh có 20 triệu tệ này hay không?”, gã tóc xanh nheo mắt hỏi.
“20 triệu tệ? Tôi thấy trên người cậu ta còn chẳng có nổi 200 tệ ấy”, Thành Bình hừ khẽ một tiếng.
“Thực ra… hai tệ tôi còn không có”, Lâm Chính nói.
“Cậu đang đùa chúng tôi đấy à?”, Trương Mậu Niên có chút tức giận hỏi.
“Chỉ là không có trong người thôi, lần này đi vội vàng, nên tôi không chuẩn bị 20 triệu tệ. Nhưng các anh yên tâm, nếu tôi thua thật, tôi sẽ đưa cho các anh đúng 20 triệu tệ”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
“Ha ha ha”.
Mọi người xung quanh cười phá lên.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng cười nữa, nói không chừng cậu chủ Lâm thâm tàng bất lộ, quét dọn chỉ là sở thích của anh ta thì sao?”, Khai Mạc nói nghiêm túc.
Hắn vừa dứt lời, tiếng cười của mọi người lại càng to hơn.
“Hay là thế này đi! Nếu cậu chủ Lâm của chúng ta đã có tiền như vậy, thậm chí còn coi thường cậu chủ Việt, thì chúng ta chơi một chút đi”, Trương Mậu Niên bỗng nói.
Anh ta nói xong, mọi người đều sửng sốt.
Khai Mạc cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Trương Mậu Niên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, gật đầu lia lịa, cười nói: “Nói đúng lắm, nếu mọi người đều đã đến, vậy hôm nay chúng ta chơi ngựa đi”.
“Chơi thế nào?”.
“Đương nhiên là quy tắc cũ! Đúng lúc hôm qua tôi vừa nhập một lô ngựa quý thuần chủng, hôm nay có thể thử tay”.
“Được!”.
Cậu chủ Việt cũng đồng ý, sau đó nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Sao nào? Cậu chủ Lâm, dám chơi không?”.
“Có thể thử xem”, Lâm Chính gật đầu.
“Được, vậy thì chơi nhỏ chút, khởi điểm hai triệu tệ đi”, Khai Mạc nói.
Hắn vừa dứt lời, hai chân Tô Nhu nhũn ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
“Không vấn đề gì”, cậu chủ Việt nhếch môi cười đáp.
“Ít quá đấy?”, Lâm Chính lại cau mày.
Ai nấy đều hơi sửng sốt.
Tô Nhu thì muốn ngất xỉu.
Hai triệu tệ mà còn ít?
Ra vẻ quá đấy!
“Vậy cậu chủ Lâm nói xem chơi bao nhiêu?”, Khai Mạc nhíu mày hỏi.
“20 triệu tệ”, Lâm Chính đáp.
Lần này không chỉ Tô Nhu, mà không ít người đều nhũn cả hai chân.
Ngay cả Khai Mạc cũng có chút nổi da gà.
“Cậu chủ Lâm xa xỉ quá… Nhưng chúng tôi rất nghi ngờ liệu anh có 20 triệu tệ này hay không?”, gã tóc xanh nheo mắt hỏi.
“20 triệu tệ? Tôi thấy trên người cậu ta còn chẳng có nổi 200 tệ ấy”, Thành Bình hừ khẽ một tiếng.
“Thực ra… hai tệ tôi còn không có”, Lâm Chính nói.
“Cậu đang đùa chúng tôi đấy à?”, Trương Mậu Niên có chút tức giận hỏi.
“Chỉ là không có trong người thôi, lần này đi vội vàng, nên tôi không chuẩn bị 20 triệu tệ. Nhưng các anh yên tâm, nếu tôi thua thật, tôi sẽ đưa cho các anh đúng 20 triệu tệ”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.