Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 314
Bạch Long
19/04/2024
“Dừng tay…”.
Tô Nhu vô cùng sốt ruột.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, báo cảnh sát tại chỗ.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát tới nơi.
“Là ai cướp giật?”.
“Đồng chí cảnh sát, là anh ta. Anh ta cướp xe của tôi, chìa khóa xe còn ở trên tay anh ta”, Lâm Chính chỉ vào A Bưu, nói.
“Anh có thể chứng minh xe này là của anh không?”, cảnh sát liếc nhìn anh, hỏi.
“Đương nhiên, thủ tục đầy đủ ở trong xe, vừa mới sang tên!”.
Lâm Chính lấy thủ tục ra.
Cảnh sát xem lướt qua, sau đó liếc nhìn A Bưu, vẫy tay: “Đưa về điều tra”.
“Vâng”.
Nói xong, bọn họ lập tức đưa A Bưu lên xe.
“A? Chuyện gì vậy? Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, chuyện này là sao?”.
A Bưu kinh hãi, vội vàng la lên.
Nhưng không có tác dụng gì, chẳng mấy chốc A Bưu đã bị đưa đi.
Người xung quanh kinh ngạc.
Nếu cảnh sát đã không nói gì, vậy thì chắc chắn chiếc xe này là của Lâm Chính.
Chỉ là, đang yên đang lành… sao tên vô dụng này lại lái xe của Khai Mạc?
Mọi người nghĩ mãi mà không ra đáp án.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền.
Trong phòng, Tô Quảng vẫn đang an ủi Trương Tinh Vũ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa thúc giục vang lên.
Trương Tinh Vũ nhíu mày, Tô Quảng ra mở cửa, lại thấy Trương Tiểu Yến đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mừng rỡ: “Chị! Chị! Nhà chị phát tài rồi!”.
“Phát tài? Phát tài gì?”, Trương Tinh Vũ ngây ngẩn.
“Nghe nói con gái nhà chị trèo cao cậu Khai, người ta tặng luôn chiếc xe yêu quý của mình cho nhà chị. Chiếc xe mấy chục triệu tệ đấy, chậc chậc, nhà chị sắp lên như diều gặp gió rồi!”.
“Cái gì?”.
Trương Tinh Vũ ngây ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ, vội kéo Tô Quảng chạy ra ngoài.
“Chị, chị đợi đã!”, Trương Tiểu Yến vội đuổi theo.
Hóa ra chuyện này đã bị người khác hiểu sai rồi?
Nhưng nghĩ cũng phải, đang yên đang lành, vì sao xe của cậu Khai lại biến thành của Lâm Chính?
Lâm Chính cướp? Hay là trộm?
Không có khả năng đó.
Cách duy nhất có thể giải thích là cậu Khai tặng cho.
Dù gì ai cũng biết cậu Khai đã thèm muốn Tô Nhu từ lâu.
Tô Nhu vô cùng sốt ruột.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, báo cảnh sát tại chỗ.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát tới nơi.
“Là ai cướp giật?”.
“Đồng chí cảnh sát, là anh ta. Anh ta cướp xe của tôi, chìa khóa xe còn ở trên tay anh ta”, Lâm Chính chỉ vào A Bưu, nói.
“Anh có thể chứng minh xe này là của anh không?”, cảnh sát liếc nhìn anh, hỏi.
“Đương nhiên, thủ tục đầy đủ ở trong xe, vừa mới sang tên!”.
Lâm Chính lấy thủ tục ra.
Cảnh sát xem lướt qua, sau đó liếc nhìn A Bưu, vẫy tay: “Đưa về điều tra”.
“Vâng”.
Nói xong, bọn họ lập tức đưa A Bưu lên xe.
“A? Chuyện gì vậy? Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, chuyện này là sao?”.
A Bưu kinh hãi, vội vàng la lên.
Nhưng không có tác dụng gì, chẳng mấy chốc A Bưu đã bị đưa đi.
Người xung quanh kinh ngạc.
Nếu cảnh sát đã không nói gì, vậy thì chắc chắn chiếc xe này là của Lâm Chính.
Chỉ là, đang yên đang lành… sao tên vô dụng này lại lái xe của Khai Mạc?
Mọi người nghĩ mãi mà không ra đáp án.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền.
Trong phòng, Tô Quảng vẫn đang an ủi Trương Tinh Vũ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa thúc giục vang lên.
Trương Tinh Vũ nhíu mày, Tô Quảng ra mở cửa, lại thấy Trương Tiểu Yến đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt mừng rỡ: “Chị! Chị! Nhà chị phát tài rồi!”.
“Phát tài? Phát tài gì?”, Trương Tinh Vũ ngây ngẩn.
“Nghe nói con gái nhà chị trèo cao cậu Khai, người ta tặng luôn chiếc xe yêu quý của mình cho nhà chị. Chiếc xe mấy chục triệu tệ đấy, chậc chậc, nhà chị sắp lên như diều gặp gió rồi!”.
“Cái gì?”.
Trương Tinh Vũ ngây ra, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ, vội kéo Tô Quảng chạy ra ngoài.
“Chị, chị đợi đã!”, Trương Tiểu Yến vội đuổi theo.
Hóa ra chuyện này đã bị người khác hiểu sai rồi?
Nhưng nghĩ cũng phải, đang yên đang lành, vì sao xe của cậu Khai lại biến thành của Lâm Chính?
Lâm Chính cướp? Hay là trộm?
Không có khả năng đó.
Cách duy nhất có thể giải thích là cậu Khai tặng cho.
Dù gì ai cũng biết cậu Khai đã thèm muốn Tô Nhu từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.