Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3236
Bạch Long
20/04/2024
Người đàn ông mập tức run, bặm môi: “Cậu đừng hối hận đấy”.
“Còn cần tôi phải lặp lại à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Được! Đã vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, hi vọng sau này cậu đừng cầu xin tôi!”, người đàn ông mập hừ giọng, nhận lấy toàn bộ đồ nhét lên xe rồi rời đi.
Lâm Chính điềm đạm nhìn theo chiếc xe. Anh có thể khẳng định hành động này của nhà họ Lâm là có mục đích. Thế nhưng cụ thể thế nào thì chưa rõ.
Theo lý mà nói, một kẻ bỏ đi như Lâm Chính không hề có bất kỳ giá trị gì, sao nhà họ Lâm đột nhiên lại tìm tới anh?
Anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Về tới Huyền Y Phái, Lâm Chính lại điều chỉnh thuốc sắc cho Tô Nhu rồi vào phòng đọc sách. Tầm vài tiếng sau, Từ Thiên gọi điện tới: “Chủ tịch”.
“Thế nào rồi, điều tra rõ ràng chưa?
“Rõ rồi ạ. Thứ đó nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Tôi vốn không đủ tư cách điều tra, là do ông Nguyên Tinh thông qua sức mạnh của Đông Hoàng Giáo mới tìm được thông tin liên quan”, giọng nói của Từ Thiên khá trầm.
Lâm Chính giật mình: “Vậy rốt cuộc đó là thứ gì?”
“Nghe nói là tế phẩm”
“Tế phẩm sao?”
“Đúng, hình như là tế phẩm của một gia tộc nào đó”.
“Tại sao nhà họ Lâm lại giao nó cho tôi?”, Lâm Chính không hiểu.
“Vấn đề nằm ở đây”, Từ Thiên trầm giọng: “Theo như thông tin có được thì vài ngày trước nhà họ Lâm có người đột nhập vào gia tộc này ăn trộm thứ này ra. Giờ gia tộc đó tìm tới nhà họ Lâm tính sổ. Bọn họ không chịu thừa nhận trách nhiệm cho nên…”
“Nên họ tặng vật này cho tôi, để tôi làm con dê tế thay cho họ, gánh chịu cơn bốc hỏa của gia tộc kia, đúng không?”, Lâm Chính nói
“Suy đoán là như thế”.
“Hừ, đúng là chẳng tốt đẹp gì”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Dù sao tôi cũng mang họ Lâm, bọn họ hoàn toàn có thể nói là do tôi ăn cắp. Cộng thêm việc tôi sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì gia tộc kia có tìm tôi tính sổ cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ. Xem ra tôi vẫn còn giá trị lợi dụng nhỉ”.
“Chủ tịch Lâm, thực lực của gia tộc kia cũng rất mạnh. Đến cả nhà họ Lâm còn không thể động vào. Nếu không, bọn họ đã không đưa ra kế sách này. Tôi cho rằng, chúng ta phải để ý tới chuyện này, phải vạch ra ranh giới với nhà họ Lâm, nếu không rắc rối sẽ nhiều lắm”, Từ Thiên nghiêm túc nói.
“Ông nói đúng, không thể nào cứ làm cái bia đỡ đạn mãi được. Chuyện này giao cho ông xử lý. Ông theo dõi sát sao, phát hiện ra bất cứ người nào của nhà họ Lâm có mặt ở Giang Thành thì đều theo dõi chặt cho tôi. Đồng thời cũng tăng cường theo dõi cả bên phía Yên Kinh nữa”.
“Vâng chủ tịch”.
Lâm Chính tắt máy, tiếp tục đọc sách. Thế nhưng mới được một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.
“Từ Thiên, sao thế?”, anh chau mày. Lúc anh đọc sách thường không thích bị làm phiền.
“Chủ tịch xảy ra chuyện rồi”, Từ Thiên vội nói.
“Chuyện gì?”
“Ba tên nhà họ Lâm tới Giang Thành đã biến mất một tên rồi”.
“Mất một tên? Chạy đi đâu mất rồi?”
“Còn cần tôi phải lặp lại à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Được! Đã vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, hi vọng sau này cậu đừng cầu xin tôi!”, người đàn ông mập hừ giọng, nhận lấy toàn bộ đồ nhét lên xe rồi rời đi.
Lâm Chính điềm đạm nhìn theo chiếc xe. Anh có thể khẳng định hành động này của nhà họ Lâm là có mục đích. Thế nhưng cụ thể thế nào thì chưa rõ.
Theo lý mà nói, một kẻ bỏ đi như Lâm Chính không hề có bất kỳ giá trị gì, sao nhà họ Lâm đột nhiên lại tìm tới anh?
Anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Về tới Huyền Y Phái, Lâm Chính lại điều chỉnh thuốc sắc cho Tô Nhu rồi vào phòng đọc sách. Tầm vài tiếng sau, Từ Thiên gọi điện tới: “Chủ tịch”.
“Thế nào rồi, điều tra rõ ràng chưa?
“Rõ rồi ạ. Thứ đó nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Tôi vốn không đủ tư cách điều tra, là do ông Nguyên Tinh thông qua sức mạnh của Đông Hoàng Giáo mới tìm được thông tin liên quan”, giọng nói của Từ Thiên khá trầm.
Lâm Chính giật mình: “Vậy rốt cuộc đó là thứ gì?”
“Nghe nói là tế phẩm”
“Tế phẩm sao?”
“Đúng, hình như là tế phẩm của một gia tộc nào đó”.
“Tại sao nhà họ Lâm lại giao nó cho tôi?”, Lâm Chính không hiểu.
“Vấn đề nằm ở đây”, Từ Thiên trầm giọng: “Theo như thông tin có được thì vài ngày trước nhà họ Lâm có người đột nhập vào gia tộc này ăn trộm thứ này ra. Giờ gia tộc đó tìm tới nhà họ Lâm tính sổ. Bọn họ không chịu thừa nhận trách nhiệm cho nên…”
“Nên họ tặng vật này cho tôi, để tôi làm con dê tế thay cho họ, gánh chịu cơn bốc hỏa của gia tộc kia, đúng không?”, Lâm Chính nói
“Suy đoán là như thế”.
“Hừ, đúng là chẳng tốt đẹp gì”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Dù sao tôi cũng mang họ Lâm, bọn họ hoàn toàn có thể nói là do tôi ăn cắp. Cộng thêm việc tôi sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì gia tộc kia có tìm tôi tính sổ cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ. Xem ra tôi vẫn còn giá trị lợi dụng nhỉ”.
“Chủ tịch Lâm, thực lực của gia tộc kia cũng rất mạnh. Đến cả nhà họ Lâm còn không thể động vào. Nếu không, bọn họ đã không đưa ra kế sách này. Tôi cho rằng, chúng ta phải để ý tới chuyện này, phải vạch ra ranh giới với nhà họ Lâm, nếu không rắc rối sẽ nhiều lắm”, Từ Thiên nghiêm túc nói.
“Ông nói đúng, không thể nào cứ làm cái bia đỡ đạn mãi được. Chuyện này giao cho ông xử lý. Ông theo dõi sát sao, phát hiện ra bất cứ người nào của nhà họ Lâm có mặt ở Giang Thành thì đều theo dõi chặt cho tôi. Đồng thời cũng tăng cường theo dõi cả bên phía Yên Kinh nữa”.
“Vâng chủ tịch”.
Lâm Chính tắt máy, tiếp tục đọc sách. Thế nhưng mới được một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.
“Từ Thiên, sao thế?”, anh chau mày. Lúc anh đọc sách thường không thích bị làm phiền.
“Chủ tịch xảy ra chuyện rồi”, Từ Thiên vội nói.
“Chuyện gì?”
“Ba tên nhà họ Lâm tới Giang Thành đã biến mất một tên rồi”.
“Mất một tên? Chạy đi đâu mất rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.