Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 327
Bạch Long
19/04/2024
Nhưng… Lâm Chính lại không cho!
Những lời anh nói nhìn thì là nhún nhường nhận sai, nhưng thực ra là khiến ông ta khó xử hơn.
Nếu bức tranh kia thực sự là giả, đòi thì ông ta trả là được, nhưng vấn đề là… bức tranh đó lại là thật.
Là tranh gốc của Cố Khải Chi!
Sao có thể trả lại chứ?
Thế thì khác nào là lấy mạng ông ta?
Nhưng nếu từ chối… thì chẳng phải là trúng kế của Lâm Chính, khiến mọi người nghi ngờ sao?
Hay trả bức tranh của Tùng Hồng cho Lâm Chính?
Cũng không được, có đại sư Lưu ở đây thì vô dụng.
Ông ta từng thấy tranh gốc, nếu đưa bức tranh của Tùng Hồng ra, thì chắc chắn sẽ bị vạch trần, đến lúc đó e rằng cục diện sẽ càng khó coi.
Thằng nhãi này trở nên ranh ma như vậy từ bao giờ không biết…
Ông cụ Trương không tỏ thái độ gì, nhưng đôi mắt thì thầm lườm Lâm Chính.
“Xì, một bức tranh giả mà làm như báu lắm, cậu muốn lấy lại thì trả cậu đấy!”, đúng lúc này, Thành Bình hừ một tiếng.
“Phải đấy ông nội, cháu biết ông thương nhà cô nên mới nhận bức tranh giả này, nhưng nếu Lâm Chính không biết tốt xấu như vậy, thì ông mặc kệ bọn họ, trả lại bức tranh đi”, Trương Bảo Húc cũng cười khẩy.
“Chắc chắn bọn họ đã mất không ít tiền để mua món hàng giả này nhỉ? Định lấy về để trả hàng à?”.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười vang lên không dứt.
Vốn dĩ ông cụ Trương trầm mặc không nói gì, nhưng những người này càng khuyên nhủ, sắc mặt ông ta cũng càng trở nên khó coi.
Đại sư Lưu là người thông minh từng trải, nghe mọi người xung quanh nói vậy, cũng lập tức hiểu được đầu đuôi ngọn ngành.
“Ông Trương, hình như nhà họ Trương các ông đều coi thường bức tranh của anh chàng này, vậy thì hãy trả lại đi,” đại sư Lưu nói.
“Ông Lưu, hình như đây là chuyện nhà của chúng tôi thì phải? Ông đừng can dự”, ông cụ Trương nhíu mày nói.
“Chẳng phải tôi thấy bất bình sao? Ông có thân phận gì chứ? Nhận một món hàng giả thì còn ra thể thống gì?”.
“Ông…”
“Mau trả lại đi, nhanh lên”, đại sư Lưu cười nói, ông ta đang chờ đây này.
“Trả lại?”, ông cụ Trương trừng mắt, nổi giận đùng đùng nói: “Không trả, không trả, tôi không trả!”.
Dáng vẻ còn có chút chơi xấu.
Mọi người thấy thế đều ngạc nhiên.
Đại sư Lưu cũng cuống lên: “Sao ông lại thế được chứ? Nhà họ Trương các ông khinh thường của người ta là đồ giả, nhưng lại độc chiếm không chịu trả? Rốt cuộc các ông có ý gì?”.
Đám người Trương Côn, La Phượng đều ngớ ra.
Trương Tùng Hồng nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm.
“Chuyện nhà họ Trương tôi liên quan gì đến ông? Ông Lưu, tôi nói cho ông biết, ông đến uống rượu thì tôi chào đón, còn ông đến để xía vào chuyện nhà của tôi thì cút ngay cho tôi!”, ông cụ Trương quát.
Những lời anh nói nhìn thì là nhún nhường nhận sai, nhưng thực ra là khiến ông ta khó xử hơn.
Nếu bức tranh kia thực sự là giả, đòi thì ông ta trả là được, nhưng vấn đề là… bức tranh đó lại là thật.
Là tranh gốc của Cố Khải Chi!
Sao có thể trả lại chứ?
Thế thì khác nào là lấy mạng ông ta?
Nhưng nếu từ chối… thì chẳng phải là trúng kế của Lâm Chính, khiến mọi người nghi ngờ sao?
Hay trả bức tranh của Tùng Hồng cho Lâm Chính?
Cũng không được, có đại sư Lưu ở đây thì vô dụng.
Ông ta từng thấy tranh gốc, nếu đưa bức tranh của Tùng Hồng ra, thì chắc chắn sẽ bị vạch trần, đến lúc đó e rằng cục diện sẽ càng khó coi.
Thằng nhãi này trở nên ranh ma như vậy từ bao giờ không biết…
Ông cụ Trương không tỏ thái độ gì, nhưng đôi mắt thì thầm lườm Lâm Chính.
“Xì, một bức tranh giả mà làm như báu lắm, cậu muốn lấy lại thì trả cậu đấy!”, đúng lúc này, Thành Bình hừ một tiếng.
“Phải đấy ông nội, cháu biết ông thương nhà cô nên mới nhận bức tranh giả này, nhưng nếu Lâm Chính không biết tốt xấu như vậy, thì ông mặc kệ bọn họ, trả lại bức tranh đi”, Trương Bảo Húc cũng cười khẩy.
“Chắc chắn bọn họ đã mất không ít tiền để mua món hàng giả này nhỉ? Định lấy về để trả hàng à?”.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười vang lên không dứt.
Vốn dĩ ông cụ Trương trầm mặc không nói gì, nhưng những người này càng khuyên nhủ, sắc mặt ông ta cũng càng trở nên khó coi.
Đại sư Lưu là người thông minh từng trải, nghe mọi người xung quanh nói vậy, cũng lập tức hiểu được đầu đuôi ngọn ngành.
“Ông Trương, hình như nhà họ Trương các ông đều coi thường bức tranh của anh chàng này, vậy thì hãy trả lại đi,” đại sư Lưu nói.
“Ông Lưu, hình như đây là chuyện nhà của chúng tôi thì phải? Ông đừng can dự”, ông cụ Trương nhíu mày nói.
“Chẳng phải tôi thấy bất bình sao? Ông có thân phận gì chứ? Nhận một món hàng giả thì còn ra thể thống gì?”.
“Ông…”
“Mau trả lại đi, nhanh lên”, đại sư Lưu cười nói, ông ta đang chờ đây này.
“Trả lại?”, ông cụ Trương trừng mắt, nổi giận đùng đùng nói: “Không trả, không trả, tôi không trả!”.
Dáng vẻ còn có chút chơi xấu.
Mọi người thấy thế đều ngạc nhiên.
Đại sư Lưu cũng cuống lên: “Sao ông lại thế được chứ? Nhà họ Trương các ông khinh thường của người ta là đồ giả, nhưng lại độc chiếm không chịu trả? Rốt cuộc các ông có ý gì?”.
Đám người Trương Côn, La Phượng đều ngớ ra.
Trương Tùng Hồng nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm.
“Chuyện nhà họ Trương tôi liên quan gì đến ông? Ông Lưu, tôi nói cho ông biết, ông đến uống rượu thì tôi chào đón, còn ông đến để xía vào chuyện nhà của tôi thì cút ngay cho tôi!”, ông cụ Trương quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.