Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3311
Bạch Long
20/04/2024
“Ông cảm thấy ai có khả năng nhất?”
“Không biết?”, người đàn ông lắc đầu: “Tôi sẽ điều tra từng người một”.
“Được”, giọng nói khàn khàn lại vang lên.
Tại Giang Thành….
Lâm Chính về thẳng công ty Dương Hoa. Vừa vào phòng làm việc thì anh đã đóng cửa lại, lấy ra vài cuốn sách cũ rách lấy được từ vùng cấm địa và đọc ngấu nghiến.
“Quả nhiên! Ông quản gia mập nói không sai! Đúng là nói nằm ở cấm địa thật…Tốt quá rồi!”, Lâm Chính vô cùng kích động.
Lúc nhỏ anh tự học y thuật ở nhà họ Lâm, có một người quản gia tên là Lâm Béo thi thoảng lại cùng trò chuyện với anh.
Lúc đó do vấn đề về thân phận nên anh không được người trong nhà thừa nhận, không có ai bầu bạn. Chỉ duy có ông quản gia mập là trò chuyện với anh, thậm chí còn tặng sách cho anh đọc. Ông quản gia mập chỉ có nửa đầu, còn rất nhiều cuốn đều không có nửa sau. Ông ta từng nói, nửa sau của chúng đều ở trong cấm địa”.
Nếu một cuốn sách mà có thể học được cả hai phần thì mới được coi là hoàn chỉnh và tác dụng y học mới phát huy được hết.
Chỉ đáng tiếc ông quản gia mập cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Nghe nói là do nặng quá rồi đổ bệnh nên sau khi bị đuổi thì không có tiền chữa trị nên vài năm sau đó đã qua đời.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính lại cảm thán.
Anh ở trong phòng làm việc cả buổi sáng, anh đắm chìm vào những trang sách, không hề dừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông, cắt ngang mạnh suy nghĩ của anh. Anh liếc nhìn số điện thoại. Là một số điện thoại lạ.
Lâm Chính giật mình. Anh do dự rồi ấn nút nghe.
“Ai vậy?”
“Người có thể cứu anh!”, đầu dây bên kia là một giọng nữ trầm thấp.
“Cứu tôi?”, Lâm Chính hoang mang: “Tôi đang yên đang lành sao lại cần người cứu?”.
“Hừ, họa lớn sắp ập xuống đầu mà còn không biết. Tôi hỏi anh, có phải là mẹ anh đã nhận một đống đồ không? Trong đó có một cái hộp màu đen phải không?”, cô gái ở đầu dây bên kia cười lạnh lùng.
“Đúng vậy, sao thế?”
“Có biết bên trong cái hộp đó là gì không? Là xác của một đứa trẻ con đấy. Đó là thánh vật của nhà họ Hắc”, cô gái đanh giọng.
“Vậy sao?”, Lâm Chính bật cười. Anh đã đoán ra người này là ai.
“Vậy thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Còn sao nữa, anh ngốc thật hay giả ngốc vậy? Thánh vật của nhà họ Hắc bị mất, họ đang điều tra xem ai lấy trộm chứ sao? Người lấy trộm sợ cơn nổi giận của nhà họ Hắc nên đã giao thứ đó cho mẹ vợ của anh. Nhà vợ anh sắp gặp họa lớn rồi. Tôi nói cho anh biết, nhà họ Hắc tìm anh tới nơi rồi đấy. Tới khi đó anh sẽ bị băm vằm, đừng có trách là tôi không nhắc nhở đấy nhé”.
“Sao cô biết rõ thế? Có khi nào đồ là do cô ăn trộm sau đó đẩy qua cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Hả…”, cô gái á khẩu, giọng nói có phần run run: “Anh nói linh tinh cái gì vậy? Tôi có ý tốt nhắc nhở anh, mà anh còn giảo hoạt à? Đúng là không biết điều!”
“Xin lỗi, tôi nghĩ nhiều rồi. Vậy cô có thể chỉ cho tôi biết bây giờ tôi nên làm thế nào không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Không biết?”, người đàn ông lắc đầu: “Tôi sẽ điều tra từng người một”.
“Được”, giọng nói khàn khàn lại vang lên.
Tại Giang Thành….
Lâm Chính về thẳng công ty Dương Hoa. Vừa vào phòng làm việc thì anh đã đóng cửa lại, lấy ra vài cuốn sách cũ rách lấy được từ vùng cấm địa và đọc ngấu nghiến.
“Quả nhiên! Ông quản gia mập nói không sai! Đúng là nói nằm ở cấm địa thật…Tốt quá rồi!”, Lâm Chính vô cùng kích động.
Lúc nhỏ anh tự học y thuật ở nhà họ Lâm, có một người quản gia tên là Lâm Béo thi thoảng lại cùng trò chuyện với anh.
Lúc đó do vấn đề về thân phận nên anh không được người trong nhà thừa nhận, không có ai bầu bạn. Chỉ duy có ông quản gia mập là trò chuyện với anh, thậm chí còn tặng sách cho anh đọc. Ông quản gia mập chỉ có nửa đầu, còn rất nhiều cuốn đều không có nửa sau. Ông ta từng nói, nửa sau của chúng đều ở trong cấm địa”.
Nếu một cuốn sách mà có thể học được cả hai phần thì mới được coi là hoàn chỉnh và tác dụng y học mới phát huy được hết.
Chỉ đáng tiếc ông quản gia mập cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Nghe nói là do nặng quá rồi đổ bệnh nên sau khi bị đuổi thì không có tiền chữa trị nên vài năm sau đó đã qua đời.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính lại cảm thán.
Anh ở trong phòng làm việc cả buổi sáng, anh đắm chìm vào những trang sách, không hề dừng lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính đổ chuông, cắt ngang mạnh suy nghĩ của anh. Anh liếc nhìn số điện thoại. Là một số điện thoại lạ.
Lâm Chính giật mình. Anh do dự rồi ấn nút nghe.
“Ai vậy?”
“Người có thể cứu anh!”, đầu dây bên kia là một giọng nữ trầm thấp.
“Cứu tôi?”, Lâm Chính hoang mang: “Tôi đang yên đang lành sao lại cần người cứu?”.
“Hừ, họa lớn sắp ập xuống đầu mà còn không biết. Tôi hỏi anh, có phải là mẹ anh đã nhận một đống đồ không? Trong đó có một cái hộp màu đen phải không?”, cô gái ở đầu dây bên kia cười lạnh lùng.
“Đúng vậy, sao thế?”
“Có biết bên trong cái hộp đó là gì không? Là xác của một đứa trẻ con đấy. Đó là thánh vật của nhà họ Hắc”, cô gái đanh giọng.
“Vậy sao?”, Lâm Chính bật cười. Anh đã đoán ra người này là ai.
“Vậy thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Còn sao nữa, anh ngốc thật hay giả ngốc vậy? Thánh vật của nhà họ Hắc bị mất, họ đang điều tra xem ai lấy trộm chứ sao? Người lấy trộm sợ cơn nổi giận của nhà họ Hắc nên đã giao thứ đó cho mẹ vợ của anh. Nhà vợ anh sắp gặp họa lớn rồi. Tôi nói cho anh biết, nhà họ Hắc tìm anh tới nơi rồi đấy. Tới khi đó anh sẽ bị băm vằm, đừng có trách là tôi không nhắc nhở đấy nhé”.
“Sao cô biết rõ thế? Có khi nào đồ là do cô ăn trộm sau đó đẩy qua cho tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Hả…”, cô gái á khẩu, giọng nói có phần run run: “Anh nói linh tinh cái gì vậy? Tôi có ý tốt nhắc nhở anh, mà anh còn giảo hoạt à? Đúng là không biết điều!”
“Xin lỗi, tôi nghĩ nhiều rồi. Vậy cô có thể chỉ cho tôi biết bây giờ tôi nên làm thế nào không?”, Lâm Chính mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.