Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3343
Bạch Long
20/04/2024
Dù sao mẹ Lâm Chính cũng bị người nhà họ Lâm hại chết!
Lâm Chính bị ép đến nhà họ Tô ở rể cũng do người nhà họ Lâm thêm dầu vào lửa.
Sao Lâm Chính không hận nhà họ Lâm cho được?
“Cô đang sợ cái gì?”.
Lâm Chính tiến đến gần, không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.
“Tôi… Tôi…”.
Lâm Nhược Nam há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Cô không cần lo, tôi sẽ không giết cô đâu. Đối với tôi mà nói, cô vẫn còn có ích. Bây giờ tôi chính thức chiêu mộ cô trở thành cố vấn cá nhân của tôi. Tôi còn có một bản hợp đồng, cô có thể ký không?”.
Lâm Chính nói, sau đó phất tay.
Kỷ Văn ở phía sau lập tức tiến lên, đưa một bản hợp đồng tới.
Lâm Nhược Nam run lẩy bẩy nhận lấy hợp đồng xem qua, cả người sững sờ.
“Đây… Đây chẳng phải là khế bán thân hay sao?”, cô ta ngẩng đầu la lên.
“Vậy cô ký, hay là không ký?”, Lâm Chính hờ hững nhìn cô ta.
Lâm Nhược Nam rùng mình, nào dám phản kháng, lập tức hét lên: “Tôi ký! Tôi ký! Tôi ký ngay đây!”.
Bây giờ cô ta không ký nói không chừng sẽ phải chết! Lâm Nhược Nam đâu dám phản kháng, lập tức cầm bút ký tên mình, đồng thời ấn dấu tay.
“Dẫn cô ta đến Dương Hoa!”, Lâm Chính nói.
“Vâng!”.
Kỷ Văn gật đầu, ra hiệu với hai người đàn ông cường tráng ở phía sau. Hai người tiến lên, kéo Lâm Nhược Nam rời khỏi đó.
Không xử lý!
Không trừng phạt!
Thậm chí ngay cả trách mắng Lâm Nhược Nam cũng không!
Không ai biết Lâm Chính định làm gì, cũng không ai biết vì sao anh lại ép Lâm Nhược Nam ký vào hợp đồng đó!
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng.
Lâm Chính đốt điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía Bào An Thủy.
Bào An Thủy hoàn hồn, vội vàng cười gượng, khom lưng: “Hóa ra là Chủ tịch Lâm, đúng là người một nhà mà không nhận ra nhau, hiểu lầm rồi!”.
“Hiểu lầm?”, Lâm Chính thở ra một vòng khói.
“Chủ tịch Lâm, thực ra nhà họ Bào và Dương Hoa cũng có hợp tác. Tôi cũng luôn muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Chủ tịch Lâm đây, hôm nay có thể gặp được anh đúng là phúc ba đời. Chủ tịch Lâm, xin mời, hãy để An Thủy tiếp đãi anh thật tốt”, Bào An Thủy nở nụ cười, vội vàng nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Từ Thiên ở phía sau đột nhiên bước tới một bước, ấn anh ta xuống đất.
“Các người muốn làm gì?”.
Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Bào ở hai bên cũng gào lên, lập tức bao vây lại.
“Sao? Muốn chết cả à?”.
Từ Thiên rút một cây súng ra, chĩa vào đầu Bào An Thủy.
Lâm Chính bị ép đến nhà họ Tô ở rể cũng do người nhà họ Lâm thêm dầu vào lửa.
Sao Lâm Chính không hận nhà họ Lâm cho được?
“Cô đang sợ cái gì?”.
Lâm Chính tiến đến gần, không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.
“Tôi… Tôi…”.
Lâm Nhược Nam há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Cô không cần lo, tôi sẽ không giết cô đâu. Đối với tôi mà nói, cô vẫn còn có ích. Bây giờ tôi chính thức chiêu mộ cô trở thành cố vấn cá nhân của tôi. Tôi còn có một bản hợp đồng, cô có thể ký không?”.
Lâm Chính nói, sau đó phất tay.
Kỷ Văn ở phía sau lập tức tiến lên, đưa một bản hợp đồng tới.
Lâm Nhược Nam run lẩy bẩy nhận lấy hợp đồng xem qua, cả người sững sờ.
“Đây… Đây chẳng phải là khế bán thân hay sao?”, cô ta ngẩng đầu la lên.
“Vậy cô ký, hay là không ký?”, Lâm Chính hờ hững nhìn cô ta.
Lâm Nhược Nam rùng mình, nào dám phản kháng, lập tức hét lên: “Tôi ký! Tôi ký! Tôi ký ngay đây!”.
Bây giờ cô ta không ký nói không chừng sẽ phải chết! Lâm Nhược Nam đâu dám phản kháng, lập tức cầm bút ký tên mình, đồng thời ấn dấu tay.
“Dẫn cô ta đến Dương Hoa!”, Lâm Chính nói.
“Vâng!”.
Kỷ Văn gật đầu, ra hiệu với hai người đàn ông cường tráng ở phía sau. Hai người tiến lên, kéo Lâm Nhược Nam rời khỏi đó.
Không xử lý!
Không trừng phạt!
Thậm chí ngay cả trách mắng Lâm Nhược Nam cũng không!
Không ai biết Lâm Chính định làm gì, cũng không ai biết vì sao anh lại ép Lâm Nhược Nam ký vào hợp đồng đó!
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng.
Lâm Chính đốt điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía Bào An Thủy.
Bào An Thủy hoàn hồn, vội vàng cười gượng, khom lưng: “Hóa ra là Chủ tịch Lâm, đúng là người một nhà mà không nhận ra nhau, hiểu lầm rồi!”.
“Hiểu lầm?”, Lâm Chính thở ra một vòng khói.
“Chủ tịch Lâm, thực ra nhà họ Bào và Dương Hoa cũng có hợp tác. Tôi cũng luôn muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Chủ tịch Lâm đây, hôm nay có thể gặp được anh đúng là phúc ba đời. Chủ tịch Lâm, xin mời, hãy để An Thủy tiếp đãi anh thật tốt”, Bào An Thủy nở nụ cười, vội vàng nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Từ Thiên ở phía sau đột nhiên bước tới một bước, ấn anh ta xuống đất.
“Các người muốn làm gì?”.
Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Bào ở hai bên cũng gào lên, lập tức bao vây lại.
“Sao? Muốn chết cả à?”.
Từ Thiên rút một cây súng ra, chĩa vào đầu Bào An Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.