Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 334
Bạch Long
19/04/2024
Vừa dứt lời, ai nấy đều sửng sốt.
“Người từ Giang Thành đến?”.
Giang Thành?
Ai cũng ngạc nhiên.
Nhà họ Trương ở Quảng Liễu, cách Giang Thành một tỉnh, tuy nhà họ Trương có ý định khai thác thị trường Giang Nam, nhưng còn chưa thực hiện, chưa có mối quan hệ ở Giang Thành, ai sẽ chạy từ đó đến đây chứ?
Rất nhiều người tò mò nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này, một người đàn ông mặt mũi hồng hào, trông rất khí thế bước vào.
“Ông Trương, tôi đến thăm ông đây! Tiểu Lý, dâng quà mừng thọ tôi đã chuẩn bị cho ông cụ lên đi”, người đàn ông cười nói hồ hởi, vung bàn tay lên.
Một người đàn ông ở phía sau lập tức chỉ đạo hai người khiêng xuống, mang từng hộp quà tinh xảo vào.
Có huyết yến, có Linh Chi Vương, có ngọc, còn có một tượng điêu khắc gỗ do bậc thầy Tử Nghệ ở thủ đô chế tạo.
Tuy những thứ này nhiều và lộn xộn, nhưng món sau lại quý giá hơn món trước, nhất là tượng điêu khắc gỗ của đại sư Tử Nghệ kia. Phải biết rằng, mỗi năm bà ấy chỉ làm ba món điêu khắc gỗ, món nào cũng có giá trên trời, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, không ngờ hôm nay ông cụ Trương lại có một món…
Người này là ai vậy?
Một số người châu đầu ghé tai.
Nhưng đã có người mắt tinh nhận ra ông ta.
“Đây là Chủ tịch Bùi Cương của tập đoàn Quốc tế Nam Cường Giang Thành!”.
“Hả? Chủ tịch Bùi? Sao ông ta lại đến đây?”.
“Tập đoàn Quốc tế Nam Cường? Tôi nhớ đó là công ty đã lên sàn chứng khoán!”.
“Đúng vậy, rất nổi tiếng ở trong nước!”.
“Ông ta có quan hệ với nhà họ Trương từ lúc nào vậy?”.
Đám khách khứa kinh ngạc kêu lên.
Mấy người Trương Tùng Hồng, Trương Hoa Ca đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bao gồm cả ông cụ Trương.
“Ông Trương, không biết ông có thích chút quà mọn này không?”, Bùi Cương mỉm cười nói.
“Thích! Thích! Ha ha ha, Chủ tịch Bùi khách sáo quá”, ông cụ Trương lúc này mới hoàn hồn, cất tiếng cười lớn, nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc: “Chỉ là không biết Chủ tịch Bùi từ Giang Thành xa xôi đến đây… là vì việc gì?”.
“Ha ha, ông nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây không có ý gì khác, chỉ để chúc thọ ông thôi! Ông là ông ngoại của Tô Nhu, dù thế nào tôi cũng phải nể mặt cô Tô chứ đúng không? Chỉ mong tôi mạo muội đến đây không gây rắc rối cho ông”, Bùi Cương mỉm cười đáp.
Ông ta vừa dứt lời, đám khách khứa đều há hốc miệng.
Người nhà họ Trương cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vị đại nhân Giang Thành này đến vì Tô Nhu sao?
Tô Nhu có thể diện thật là lớn!
“Chuyện này là sao? Sao Tô Nhu lại quen biết người như vậy chứ?”, Thành Bình kinh ngạc hỏi.
“Không biết, lẽ nào… người tên Bùi Cương này thích Tô Nhu sao?”.
“Người từ Giang Thành đến?”.
Giang Thành?
Ai cũng ngạc nhiên.
Nhà họ Trương ở Quảng Liễu, cách Giang Thành một tỉnh, tuy nhà họ Trương có ý định khai thác thị trường Giang Nam, nhưng còn chưa thực hiện, chưa có mối quan hệ ở Giang Thành, ai sẽ chạy từ đó đến đây chứ?
Rất nhiều người tò mò nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này, một người đàn ông mặt mũi hồng hào, trông rất khí thế bước vào.
“Ông Trương, tôi đến thăm ông đây! Tiểu Lý, dâng quà mừng thọ tôi đã chuẩn bị cho ông cụ lên đi”, người đàn ông cười nói hồ hởi, vung bàn tay lên.
Một người đàn ông ở phía sau lập tức chỉ đạo hai người khiêng xuống, mang từng hộp quà tinh xảo vào.
Có huyết yến, có Linh Chi Vương, có ngọc, còn có một tượng điêu khắc gỗ do bậc thầy Tử Nghệ ở thủ đô chế tạo.
Tuy những thứ này nhiều và lộn xộn, nhưng món sau lại quý giá hơn món trước, nhất là tượng điêu khắc gỗ của đại sư Tử Nghệ kia. Phải biết rằng, mỗi năm bà ấy chỉ làm ba món điêu khắc gỗ, món nào cũng có giá trên trời, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, không ngờ hôm nay ông cụ Trương lại có một món…
Người này là ai vậy?
Một số người châu đầu ghé tai.
Nhưng đã có người mắt tinh nhận ra ông ta.
“Đây là Chủ tịch Bùi Cương của tập đoàn Quốc tế Nam Cường Giang Thành!”.
“Hả? Chủ tịch Bùi? Sao ông ta lại đến đây?”.
“Tập đoàn Quốc tế Nam Cường? Tôi nhớ đó là công ty đã lên sàn chứng khoán!”.
“Đúng vậy, rất nổi tiếng ở trong nước!”.
“Ông ta có quan hệ với nhà họ Trương từ lúc nào vậy?”.
Đám khách khứa kinh ngạc kêu lên.
Mấy người Trương Tùng Hồng, Trương Hoa Ca đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bao gồm cả ông cụ Trương.
“Ông Trương, không biết ông có thích chút quà mọn này không?”, Bùi Cương mỉm cười nói.
“Thích! Thích! Ha ha ha, Chủ tịch Bùi khách sáo quá”, ông cụ Trương lúc này mới hoàn hồn, cất tiếng cười lớn, nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc: “Chỉ là không biết Chủ tịch Bùi từ Giang Thành xa xôi đến đây… là vì việc gì?”.
“Ha ha, ông nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây không có ý gì khác, chỉ để chúc thọ ông thôi! Ông là ông ngoại của Tô Nhu, dù thế nào tôi cũng phải nể mặt cô Tô chứ đúng không? Chỉ mong tôi mạo muội đến đây không gây rắc rối cho ông”, Bùi Cương mỉm cười đáp.
Ông ta vừa dứt lời, đám khách khứa đều há hốc miệng.
Người nhà họ Trương cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vị đại nhân Giang Thành này đến vì Tô Nhu sao?
Tô Nhu có thể diện thật là lớn!
“Chuyện này là sao? Sao Tô Nhu lại quen biết người như vậy chứ?”, Thành Bình kinh ngạc hỏi.
“Không biết, lẽ nào… người tên Bùi Cương này thích Tô Nhu sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.