Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3352
Bạch Long
20/04/2024
“Lập tức điều động toàn bộ người ở tổng bộ Dương Hoa, đồng thời khóa chặt cả tòa nhà, không cho bất kỳ ai ra vào”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Đám đông nghe thấy vậy bèn tái mặt. Lâm Chính đang làm gì vậy?
Mã Hải cũng không hiểu nhưng ông ta lập tức đáp lại: “Chủ tịch, tôi sẽ lập tức sắp xếp, trong vòng 10 phút sẽ cho toàn bộ mọi người rút khỏi tòa nhà”.
“Được”, Lâm Chính tắt máy, đặt lên bàn.
Đám đông bừng tỉnh.
“Cậu không kêu người tới à?”, Lâm Hằng Chí kêu lên.
“Ai nói với các người tôi gọi người đến cứu viện thế?”, Lâm Chính từ từ đứng dậy, cầm điện thoại đưa cho mọi người xem. Khi mọi người nhìn thấy màn hình thì thấy đồng hồ đếm ngược đang nảy số.
10 phút.
“Cậu định làm gì?”, người nhà họ Lâm ý thức được điều gì đó bèn kêu lên.
“Giải quyết vấn đề”, Lâm Chính nói.
“Giải quyết sao?”
“Tôi sẽ không giao Lâm Nhược Nam, các vị đã nói thế thì tôi cũng nói thẳng”.
“Ồ! Nói vậy là cậu ép tôi phải bẻ đầu cậu đúng không?”, Đạo Hoàng nheo mắt: “Tôi chưa từng thấy ai dám khiêu chiến tôi như vậy đấy! Thần y Lâm, quả nhiên bất phàm! Thú vị đấy! Ha ha…nếu đã vậy thì chúng ta giải quyết vấn đề ở đây luôn đi”.
Đạo Hoàng lạnh giọng. Chuyện đã tới nước này, chẳng còn gì phải nói nữa.
“Mấy người lên trước đi”, Phong Thanh Vũ kéo ghế ngồi xuống và mỉm cười.
“Cái gì cơ?”, đám người Lâm Hằng Chí giật mình,
“Ý ông…là gì?”, Lâm Hằng Chí lầm bầm: “Chúng tôi lên trước sao?”.
“Các người tưởng tôi là kẻ ngốc, không biết nhà họ Lâm kêu tôi tới là để thăm dò thần y Lâm à? Các người tưởng tôi không biết gì sao?”, Phong Thanh Vũ cười khẩy.
Lâm Hằng Chí tái mặt, vội vàng cúi người: “Đạo Hoàng nghĩ nhiều rồi, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó”.
“Nếu đã không có thì lên đi. Không phải các người đang tìm đồ đệ của tôi sao? Không thể nào để mình tôi bỏ sức ra mà?”, Phong Thanh Vũ nheo mắt. Lâm Hằng Chí đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đứng ngây ra không biết phải làm thế nào.
“Còn đứng ngây ra làm gì? Lẽ nào lại không được?”, Phong Thanh Vũ đột nhiên hét lên. Giọng của ông ta tỏ ra không vui. Người nhà họ Lâm cảm thấy căng thẳng.
Bất lực, Lâm Hằng Chí đành phải bảo những người khác ra tay. Còn không ra tay thì sẽ đắc tội với Đạo Hoàng, lúc đó thì càng chết chắc.
Nhà họ Lâm bị dồn vào đường cùng đành phải nghiến răng lao về phía Lâm Chính. Tới nước này rồi, ngoài dùng vũ lực ra thì làm gì còn cách nào khác.
Chỉ có điều dựa vào sức lực của bọn họ mà đòi giết Lâm Chính thì khác gì tự sát.
Bọn họ vừa tiếp cận thì Lâm Chính đã tung một chưởng từ xa rồi. Nhà họ Lâm căn bản không thể đỡ được đòn này, tất cả đều ngã sạp ra đất để né đòn.
Đúng lúc Lâm Chính giơ tay lên thì..
Vụt! Một luồng sức mạnh khác từ trong không gian ập tới. Ngay sau đó Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ đã biến mất khỏi ghế ngồi.
Đám đông nghe thấy vậy bèn tái mặt. Lâm Chính đang làm gì vậy?
Mã Hải cũng không hiểu nhưng ông ta lập tức đáp lại: “Chủ tịch, tôi sẽ lập tức sắp xếp, trong vòng 10 phút sẽ cho toàn bộ mọi người rút khỏi tòa nhà”.
“Được”, Lâm Chính tắt máy, đặt lên bàn.
Đám đông bừng tỉnh.
“Cậu không kêu người tới à?”, Lâm Hằng Chí kêu lên.
“Ai nói với các người tôi gọi người đến cứu viện thế?”, Lâm Chính từ từ đứng dậy, cầm điện thoại đưa cho mọi người xem. Khi mọi người nhìn thấy màn hình thì thấy đồng hồ đếm ngược đang nảy số.
10 phút.
“Cậu định làm gì?”, người nhà họ Lâm ý thức được điều gì đó bèn kêu lên.
“Giải quyết vấn đề”, Lâm Chính nói.
“Giải quyết sao?”
“Tôi sẽ không giao Lâm Nhược Nam, các vị đã nói thế thì tôi cũng nói thẳng”.
“Ồ! Nói vậy là cậu ép tôi phải bẻ đầu cậu đúng không?”, Đạo Hoàng nheo mắt: “Tôi chưa từng thấy ai dám khiêu chiến tôi như vậy đấy! Thần y Lâm, quả nhiên bất phàm! Thú vị đấy! Ha ha…nếu đã vậy thì chúng ta giải quyết vấn đề ở đây luôn đi”.
Đạo Hoàng lạnh giọng. Chuyện đã tới nước này, chẳng còn gì phải nói nữa.
“Mấy người lên trước đi”, Phong Thanh Vũ kéo ghế ngồi xuống và mỉm cười.
“Cái gì cơ?”, đám người Lâm Hằng Chí giật mình,
“Ý ông…là gì?”, Lâm Hằng Chí lầm bầm: “Chúng tôi lên trước sao?”.
“Các người tưởng tôi là kẻ ngốc, không biết nhà họ Lâm kêu tôi tới là để thăm dò thần y Lâm à? Các người tưởng tôi không biết gì sao?”, Phong Thanh Vũ cười khẩy.
Lâm Hằng Chí tái mặt, vội vàng cúi người: “Đạo Hoàng nghĩ nhiều rồi, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó”.
“Nếu đã không có thì lên đi. Không phải các người đang tìm đồ đệ của tôi sao? Không thể nào để mình tôi bỏ sức ra mà?”, Phong Thanh Vũ nheo mắt. Lâm Hằng Chí đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đứng ngây ra không biết phải làm thế nào.
“Còn đứng ngây ra làm gì? Lẽ nào lại không được?”, Phong Thanh Vũ đột nhiên hét lên. Giọng của ông ta tỏ ra không vui. Người nhà họ Lâm cảm thấy căng thẳng.
Bất lực, Lâm Hằng Chí đành phải bảo những người khác ra tay. Còn không ra tay thì sẽ đắc tội với Đạo Hoàng, lúc đó thì càng chết chắc.
Nhà họ Lâm bị dồn vào đường cùng đành phải nghiến răng lao về phía Lâm Chính. Tới nước này rồi, ngoài dùng vũ lực ra thì làm gì còn cách nào khác.
Chỉ có điều dựa vào sức lực của bọn họ mà đòi giết Lâm Chính thì khác gì tự sát.
Bọn họ vừa tiếp cận thì Lâm Chính đã tung một chưởng từ xa rồi. Nhà họ Lâm căn bản không thể đỡ được đòn này, tất cả đều ngã sạp ra đất để né đòn.
Đúng lúc Lâm Chính giơ tay lên thì..
Vụt! Một luồng sức mạnh khác từ trong không gian ập tới. Ngay sau đó Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ đã biến mất khỏi ghế ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.