Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3373
Bạch Long
20/04/2024
“Đúng là không biết điều!”.
Phong Thanh Vũ không có nhiều thời gian để lãng phí với những người này, điểm mũi chân, cũng xông tới phía trước. Ông ta đột ngột biến mất, tiếp cận “người đàn ông” đó giống như ma quỷ, bàn tay giống như vuốt ưng chộp tới, định lấy đầu người đó.
Bộp!
Hắn bị tóm lấy cổ!
Phong Thanh Vũ chuẩn bị dùng sức.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hét lên: “Phong tiền bối! Là bẫy! Mau lui về sau!”.
“Cái gì?”.
Phong Thanh Vũ sửng sốt, vẫn chưa phản ứng lại…
Rầm!
Mấy nắm đấm đánh mạnh vào ngực ông ta.
Phụt!
Phong Thanh Vũ nôn ra ngụm máu, bay ra sau, đâm vỡ một bức tường dày nặng cao lớn, sau đó ngã ra đất, cực kỳ chật vật.
Ông ta vội vàng bò dậy, lúc này mới phát hiện trên ngực người đàn ông có mấy bàn tay máu vô cùng đáng sợ.
“Người đàn ông” vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên cổ có dấu năm ngón tay!
Đó là do Phong Thanh Vũ để lại.
Dấu năm ngón tay trông vô cùng dữ tợn, làm cổ hắn biến dạng.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết đau, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười mờ ám.
Mấy bàn tay máu thò ra từ quần áo rộng thùng thình của “người đàn ông”, đợi sau khi đánh vào Phong Thanh Vũ thì lại chậm rãi thu về.
“Đó là… thứ gì vậy?”, Phong Thanh Vũ mở to mắt, lẩm bẩm.
“Phong tiền bối, e rằng ông nhận lầm rồi! Người này không phải dược nhân! Nó là… người cải tạo!”.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
“Người cải tạo?”.
Phong Thanh Vũ kinh ngạc, quay đầu nói: “Là ý gì? Nó… còn là người không?”.
“Nghiêm ngặt mà nói thì không phải nữa! Phong tiền bối! Vết thương mấy ngày trước của ông còn chưa lành, do đó không phát huy được uy lực. Tuy có thể thắng người này, nhưng chắc chắn phải trả giá không nhỏ, thế nên cứ để tôi lên đi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tới trước, nói.
“Đồ đệ, thế sao được? Con bị người ta ức hiếp, người làm sư phụ như ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Con cứ ngoan ngoãn ngồi một bên, để sư phụ giải quyết đám chó mèo không biết điều này giúp con!”.
Phong Thanh Vũ không phục, lập tức bò dậy, nhanh chóng lao tới trước.
Khoảnh khắc Phong Thanh Vũ vừa định ra tay, ông ta bỗng khựng lại.
Xung quanh toàn là người của Hồng Nhan Cốc.
Bọn họ lập tức bao vây lấy Phong Thanh Vũ…
“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ sửng sốt.
Bàn về tốc độ, Phong Thanh Vũ đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.
Dù Lâm Chính có tiên thiên cương khu cũng không dám so tốc độ với Phong Thanh Vũ.
Phong Thanh Vũ không có nhiều thời gian để lãng phí với những người này, điểm mũi chân, cũng xông tới phía trước. Ông ta đột ngột biến mất, tiếp cận “người đàn ông” đó giống như ma quỷ, bàn tay giống như vuốt ưng chộp tới, định lấy đầu người đó.
Bộp!
Hắn bị tóm lấy cổ!
Phong Thanh Vũ chuẩn bị dùng sức.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hét lên: “Phong tiền bối! Là bẫy! Mau lui về sau!”.
“Cái gì?”.
Phong Thanh Vũ sửng sốt, vẫn chưa phản ứng lại…
Rầm!
Mấy nắm đấm đánh mạnh vào ngực ông ta.
Phụt!
Phong Thanh Vũ nôn ra ngụm máu, bay ra sau, đâm vỡ một bức tường dày nặng cao lớn, sau đó ngã ra đất, cực kỳ chật vật.
Ông ta vội vàng bò dậy, lúc này mới phát hiện trên ngực người đàn ông có mấy bàn tay máu vô cùng đáng sợ.
“Người đàn ông” vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên cổ có dấu năm ngón tay!
Đó là do Phong Thanh Vũ để lại.
Dấu năm ngón tay trông vô cùng dữ tợn, làm cổ hắn biến dạng.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết đau, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười mờ ám.
Mấy bàn tay máu thò ra từ quần áo rộng thùng thình của “người đàn ông”, đợi sau khi đánh vào Phong Thanh Vũ thì lại chậm rãi thu về.
“Đó là… thứ gì vậy?”, Phong Thanh Vũ mở to mắt, lẩm bẩm.
“Phong tiền bối, e rằng ông nhận lầm rồi! Người này không phải dược nhân! Nó là… người cải tạo!”.
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
“Người cải tạo?”.
Phong Thanh Vũ kinh ngạc, quay đầu nói: “Là ý gì? Nó… còn là người không?”.
“Nghiêm ngặt mà nói thì không phải nữa! Phong tiền bối! Vết thương mấy ngày trước của ông còn chưa lành, do đó không phát huy được uy lực. Tuy có thể thắng người này, nhưng chắc chắn phải trả giá không nhỏ, thế nên cứ để tôi lên đi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tới trước, nói.
“Đồ đệ, thế sao được? Con bị người ta ức hiếp, người làm sư phụ như ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Con cứ ngoan ngoãn ngồi một bên, để sư phụ giải quyết đám chó mèo không biết điều này giúp con!”.
Phong Thanh Vũ không phục, lập tức bò dậy, nhanh chóng lao tới trước.
Khoảnh khắc Phong Thanh Vũ vừa định ra tay, ông ta bỗng khựng lại.
Xung quanh toàn là người của Hồng Nhan Cốc.
Bọn họ lập tức bao vây lấy Phong Thanh Vũ…
“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ sửng sốt.
Bàn về tốc độ, Phong Thanh Vũ đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.
Dù Lâm Chính có tiên thiên cương khu cũng không dám so tốc độ với Phong Thanh Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.