Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3379
Bạch Long
20/04/2024
“Tốt quá”, Lâm Diệp cảm thán và cũng tỏ ra ngưỡng mộ.
Toàn bộ nguồn lực của gia tộc đều đổ lên Lâm Anh Hùng, vậy thì không ngững mộ sao được? Đáng tiếc bản thân Lâm Diệp lại không có thiên phú bằng đối phương nên không nhận được sự đãi ngộ như thế…
“Lâm Ngạo, lát nữa sắp xếp xong thì ông lập tức cử những người còn lại đóng chốt tại các tuyến đường quan trong quanh núi để canh gác. Cứ thấy có khuôn mặt nào lạ thì giết ngay, biết chưa?”, Lâm Thích nói.
Thế nhưng không biết Lâm Ngạo đang nghĩ điều gì mà không hề lên tiếng.
“Lâm Ngạo, Lâm Ngạo”, Lâm Thích gọi tới mấy lần ông ta mới hoàn hồn.
“Hả! Sao thế?”
“Sao à? Ông đang làm gì vậy? Tôi đang nói chuyện với ông đấy, ông có nghe thấy không?”, Lâm Thích tức giận.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi bị phân tâm”, Lâm Ngạo vội xin lỗi.
Lâm Thích định phát tiết nhưng nghĩ tới việc mọi người cùng đang làm nhiệm vụ nên chỉ trách móc Lâm Ngạo vài câu rồi giao việc cho ông ta.
Đúng lúc này, Lâm Diệp đi trước bèn khựng bước. Lâm Thích ở phía sau không để ý, cứ thế đập cả người vào Lâm Diệp.
“Chuyện gì thế?”, Lâm Thích tức giận.
Thế nhưng Lâm Diệp không trả lời anh ta. Lâm Thích đang định gào lên thì bỗng sững sờ khi nhìn về phía trước.
Cả đoàn người dừng lại. Tất cả đều nhìn chăm chăm về phía trước theo bọn họ.
Tại con đường quanh co trước mặt, có một bóng hình đang đứng sừng sững ở đó. Người này đeo mặt nạ, mặc áo vest, đứng thẳng người.
“Có chuyện rồi”.
“Chú ý!”, nhà họ Lâm kêu lên, tất cả dàn thành hàng dài trước chiếc kiệu.
“Là cậu ta sao?”, Lâm Diệp bàng hoàng.
“Ai cơ?”, Lâm Thích vội vàng hỏi.
“Người xông vào vùng cấm địa nhà họ Lâm. Tôi nhận ra”, Lâm Diệp hét lên.
“Cái gì?”, Lâm Thích tái mặt.
Thế nhưng Lâm Ngạo thì biết rõ. Người này chính là Lâm Chính.
Tại sao Lâm Chính lại xuất hiện ở đây? Cậu ta còn định làm gì?
Lâm Ngạo há miệng, không biết nói gì.
“Chúng ta không thù không oán, cậu làm vậy có ý gì?”, Lâm Diệp đanh mắt nhìn Lâm Chính.
“Muốn gì à, muốn dạy cho nhà họ Lâm một bài học”.
Lâm Chính đưa tay lên: “Tôi đã nói với nhà họ Lâm rồi, có lẽ là do tôi nhân từ quá nên để các người thừa dịp trèo lên đầu lên cổ. Đã vậy thì để tôi chủ động”.
“Dạy một bài học sao?”
Lâm Diệp chau mày: “Các hạ rốt cuộc là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi đã đắc tội gì với cậu vậy? Cậu muốn thế nào?”
Thế nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ bước về phía đám người Lâm Diệp.
“Khốn nạn”.
Toàn bộ nguồn lực của gia tộc đều đổ lên Lâm Anh Hùng, vậy thì không ngững mộ sao được? Đáng tiếc bản thân Lâm Diệp lại không có thiên phú bằng đối phương nên không nhận được sự đãi ngộ như thế…
“Lâm Ngạo, lát nữa sắp xếp xong thì ông lập tức cử những người còn lại đóng chốt tại các tuyến đường quan trong quanh núi để canh gác. Cứ thấy có khuôn mặt nào lạ thì giết ngay, biết chưa?”, Lâm Thích nói.
Thế nhưng không biết Lâm Ngạo đang nghĩ điều gì mà không hề lên tiếng.
“Lâm Ngạo, Lâm Ngạo”, Lâm Thích gọi tới mấy lần ông ta mới hoàn hồn.
“Hả! Sao thế?”
“Sao à? Ông đang làm gì vậy? Tôi đang nói chuyện với ông đấy, ông có nghe thấy không?”, Lâm Thích tức giận.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi bị phân tâm”, Lâm Ngạo vội xin lỗi.
Lâm Thích định phát tiết nhưng nghĩ tới việc mọi người cùng đang làm nhiệm vụ nên chỉ trách móc Lâm Ngạo vài câu rồi giao việc cho ông ta.
Đúng lúc này, Lâm Diệp đi trước bèn khựng bước. Lâm Thích ở phía sau không để ý, cứ thế đập cả người vào Lâm Diệp.
“Chuyện gì thế?”, Lâm Thích tức giận.
Thế nhưng Lâm Diệp không trả lời anh ta. Lâm Thích đang định gào lên thì bỗng sững sờ khi nhìn về phía trước.
Cả đoàn người dừng lại. Tất cả đều nhìn chăm chăm về phía trước theo bọn họ.
Tại con đường quanh co trước mặt, có một bóng hình đang đứng sừng sững ở đó. Người này đeo mặt nạ, mặc áo vest, đứng thẳng người.
“Có chuyện rồi”.
“Chú ý!”, nhà họ Lâm kêu lên, tất cả dàn thành hàng dài trước chiếc kiệu.
“Là cậu ta sao?”, Lâm Diệp bàng hoàng.
“Ai cơ?”, Lâm Thích vội vàng hỏi.
“Người xông vào vùng cấm địa nhà họ Lâm. Tôi nhận ra”, Lâm Diệp hét lên.
“Cái gì?”, Lâm Thích tái mặt.
Thế nhưng Lâm Ngạo thì biết rõ. Người này chính là Lâm Chính.
Tại sao Lâm Chính lại xuất hiện ở đây? Cậu ta còn định làm gì?
Lâm Ngạo há miệng, không biết nói gì.
“Chúng ta không thù không oán, cậu làm vậy có ý gì?”, Lâm Diệp đanh mắt nhìn Lâm Chính.
“Muốn gì à, muốn dạy cho nhà họ Lâm một bài học”.
Lâm Chính đưa tay lên: “Tôi đã nói với nhà họ Lâm rồi, có lẽ là do tôi nhân từ quá nên để các người thừa dịp trèo lên đầu lên cổ. Đã vậy thì để tôi chủ động”.
“Dạy một bài học sao?”
Lâm Diệp chau mày: “Các hạ rốt cuộc là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi đã đắc tội gì với cậu vậy? Cậu muốn thế nào?”
Thế nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ bước về phía đám người Lâm Diệp.
“Khốn nạn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.