Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3389
Bạch Long
20/04/2024
“Chắc là ông ấy có tính toán riêng”, Mã Hải đáp.
Lâm Chính trầm tư không nói gì.
Anh châm một điếu thuốc, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm cảnh sắc của Giang Thành.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.
“Tôi sẽ vào Hồng Nhan Cốc trước, tìm hiểu rõ tất cả các cơ quan và ám cách của Hồng Nhan Cốc, điều tra thông tin về nó. Nhược điểm lớn nhất của chúng ta hiện giờ là biết quá ít về Hồng Nhan Cốc, nếu biết địch biết ta thì có thể đấu với nó một phen”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Ặc… Chủ tịch Lâm định lẻn vào Hồng Nhan Cốc sao?”.
“Sao vậy? Không được hả?”.
“Được thì được, nhưng chắc là cậu phải giả nữ, dù sao Hồng Nhan Cốc cũng chỉ tuyển nữ thôi”.
“Ơ… lẽ nào Hồng Nhan Cốc không có một người đàn ông nào sao?”.
“Đương nhiên là không rồi, nếu không sao lại gọi là Hồng Nhan Cốc?”.
“Vậy à… Thế thì phải nghĩ cách rồi”.
“Chủ tịch Lâm, cậu vẫn quyết định đi sao?”.
“Tôi không muốn cái đầu trong chiếc hộp tiếp theo… là của ông”, Lâm Chính nhỏ giọng nói: “Huống hồ, tiền bối Phong Thanh Vũ vì tôi mà chết, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại công bằng cho ông ấy”.
Mã Hải không nói gì.
Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Là Lâm Nhược Nam.
Cô ta lớn tiếng nói.
“Chủ tịch Lâm, có tin gì của sư phụ tôi không?”.
Nhưng vừa hỏi xong, cô ta đã nhìn thấy chiếc hộp máu me ở trên bàn làm việc.
Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy, ánh mắt dại ra, lập cập đi tới trước chiếc hộp, mở to hai mắt nhìn cái đầu trong đó.
“Sư phụ!”.
Tiếng gào khóc thê thảm vang lên.
Lâm Nhược Nam ôm lấy chiếc hộp khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Lâm Chính không nói gì, Mã Hải cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt.
“Chủ tịch Lâm! Là ai làm? Là ai? Là ai giết sư phụ tôi?”, Lâm Nhược Nam hoàn hồn, đứng phắt dậy, túm lấy tay Lâm Chính hỏi dồn dập.
“Hồng Nhan Cốc”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Tôi thề không đội trời chung với Hồng Nhan Cốc”, Lâm Nhược Nam hét lên đầy đau khổ.
“Lâm Nhược Nam, với thực lực của cô, muốn trả thù chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Cô hãy ngoan ngoãn ở lại Dương Hoa nghe lời tôi đi, chuyện trả thù để tôi làm”, Lâm Chính bình thản nói.
“Trả thù? Anh định trả thù thế nào?”, ánh mắt Lâm Nhược Nam sáng như đuốc, hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
Lâm Nhược Nam sửng sốt, bỗng dưng cô ta nghĩ ra gì đó, tức giận nói: “Sư phụ đã chết, lẽ nào anh vẫn còn đề phòng tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng là sư muội của anh!”.
Lâm Chính có chút á khẩu.
Lâm Chính trầm tư không nói gì.
Anh châm một điếu thuốc, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm cảnh sắc của Giang Thành.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.
“Tôi sẽ vào Hồng Nhan Cốc trước, tìm hiểu rõ tất cả các cơ quan và ám cách của Hồng Nhan Cốc, điều tra thông tin về nó. Nhược điểm lớn nhất của chúng ta hiện giờ là biết quá ít về Hồng Nhan Cốc, nếu biết địch biết ta thì có thể đấu với nó một phen”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Ặc… Chủ tịch Lâm định lẻn vào Hồng Nhan Cốc sao?”.
“Sao vậy? Không được hả?”.
“Được thì được, nhưng chắc là cậu phải giả nữ, dù sao Hồng Nhan Cốc cũng chỉ tuyển nữ thôi”.
“Ơ… lẽ nào Hồng Nhan Cốc không có một người đàn ông nào sao?”.
“Đương nhiên là không rồi, nếu không sao lại gọi là Hồng Nhan Cốc?”.
“Vậy à… Thế thì phải nghĩ cách rồi”.
“Chủ tịch Lâm, cậu vẫn quyết định đi sao?”.
“Tôi không muốn cái đầu trong chiếc hộp tiếp theo… là của ông”, Lâm Chính nhỏ giọng nói: “Huống hồ, tiền bối Phong Thanh Vũ vì tôi mà chết, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại công bằng cho ông ấy”.
Mã Hải không nói gì.
Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Là Lâm Nhược Nam.
Cô ta lớn tiếng nói.
“Chủ tịch Lâm, có tin gì của sư phụ tôi không?”.
Nhưng vừa hỏi xong, cô ta đã nhìn thấy chiếc hộp máu me ở trên bàn làm việc.
Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy, ánh mắt dại ra, lập cập đi tới trước chiếc hộp, mở to hai mắt nhìn cái đầu trong đó.
“Sư phụ!”.
Tiếng gào khóc thê thảm vang lên.
Lâm Nhược Nam ôm lấy chiếc hộp khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Lâm Chính không nói gì, Mã Hải cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt.
“Chủ tịch Lâm! Là ai làm? Là ai? Là ai giết sư phụ tôi?”, Lâm Nhược Nam hoàn hồn, đứng phắt dậy, túm lấy tay Lâm Chính hỏi dồn dập.
“Hồng Nhan Cốc”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Tôi thề không đội trời chung với Hồng Nhan Cốc”, Lâm Nhược Nam hét lên đầy đau khổ.
“Lâm Nhược Nam, với thực lực của cô, muốn trả thù chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Cô hãy ngoan ngoãn ở lại Dương Hoa nghe lời tôi đi, chuyện trả thù để tôi làm”, Lâm Chính bình thản nói.
“Trả thù? Anh định trả thù thế nào?”, ánh mắt Lâm Nhược Nam sáng như đuốc, hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
Lâm Nhược Nam sửng sốt, bỗng dưng cô ta nghĩ ra gì đó, tức giận nói: “Sư phụ đã chết, lẽ nào anh vẫn còn đề phòng tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng là sư muội của anh!”.
Lâm Chính có chút á khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.