Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 338
Bạch Long
19/04/2024
Mã Hải kính nể Tô Nhu?
Đùa gì chứ?
Tô Nhu đúng là rất xinh đẹp, nhưng người như Mã Hải muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có, đáng để ông ta làm vậy sao?
Hơn nữa, những ông lớn này đều đến đây vì Tô Nhu sao? Chắc chắn là không thể nào.
Tô Nhu còn chưa đến mức hồng nhan họa thủy.
Mối nghi hoặc vốn vô cùng lớn của mọi người càng trở nên mê man.
Nhất là người nhà họ Trương, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc những ông lớn này đến đây vì cái gì.
Chỉ riêng Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn là không ngừng run rẩy.
Anh ta biết hết!
“Bảo Húc, thế này… thế này phải làm sao? Con phải nghĩ cách đi, không thể để mấy con ả đó trở mình được!”, La Phượng ở đằng sau sốt sắng, vội vàng hỏi con trai mình.
“Yên tâm đi mẹ… Bọn họ không trở mình được đâu. Dù tên Lâm Chính kia có thân phận gì, dù cậu ta có gọi bao nhiêu người tới đi nữa cũng không trở mình được!”, Trương Bảo Húc nói giọng khàn khàn, trong mắt tràn ngập thù hận.
“Có cách gì mau dùng đi!”, La Phượng sắp khóc ra được.
“Đừng gấp, đừng gấp, chắc bọn họ sắp đến rồi!”, Trương Bảo Húc nhắm mắt, nói.
Bọn họ?
La Phượng sững sờ.
Đúng lúc đó.
Két!
Bên ngoài vang lên mấy tiếng thắng gấp.
Sắc mặt khách khứa lập tức thay đổi mỗi người một vẻ.
Có người sắc mặt trắng bệch, có người vẻ mặt sâu xa, cũng có người có bộ dạng như chờ đợi đã lâu.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”.
Trương Mậu Niên thở phào.
Đám người Thành Bình, Trương Kiềm cũng có vẻ nhẹ đi gánh nặng trong lòng.
“Ông già, ông đối phó đi!”, bà cụ Trương hung hăng trừng ông ta, lạnh lùng quát lên.
Ông cụ Trương nhíu mày, nhưng thấy phía Tô Quảng có nhiều ông lớn như vậy, trong lòng cũng vững chắc hơn nhiều.
Xem ra mình đã coi thường cả nhà này, nhất là con bé Nhu, chắc chắn nó đã gặp được quý nhân.
Ông cụ suy nghĩ trong lòng, sau đó lên tiếng: “Hôm nay tôi chỉ nói lý, ai đúng ai sai suy xét rồi hẵng nói”.
“Ông già bảo thủ! Nhà họ Trương sớm muộn cũng bị ông hại chết!”, bà cụ Trương liên tục giậm chân.
Nhà họ Trương cũng nhao nhao khuyên nhủ ông cụ Trương.
Dù gì nhiều người ở đây cũng đã đắc tội với nhà Tô Quảng, nếu để Tô Quảng phất lên, cuộc sống bọn họ có được yên không?
Nhưng ông cụ Trương không quan tâm.
Lúc này, bên ngoài có nhóm người hùng hổ đi vào.
Đi đầu là Khai Giang, ông hai nhà họ Khai.
Đùa gì chứ?
Tô Nhu đúng là rất xinh đẹp, nhưng người như Mã Hải muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có, đáng để ông ta làm vậy sao?
Hơn nữa, những ông lớn này đều đến đây vì Tô Nhu sao? Chắc chắn là không thể nào.
Tô Nhu còn chưa đến mức hồng nhan họa thủy.
Mối nghi hoặc vốn vô cùng lớn của mọi người càng trở nên mê man.
Nhất là người nhà họ Trương, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc những ông lớn này đến đây vì cái gì.
Chỉ riêng Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn là không ngừng run rẩy.
Anh ta biết hết!
“Bảo Húc, thế này… thế này phải làm sao? Con phải nghĩ cách đi, không thể để mấy con ả đó trở mình được!”, La Phượng ở đằng sau sốt sắng, vội vàng hỏi con trai mình.
“Yên tâm đi mẹ… Bọn họ không trở mình được đâu. Dù tên Lâm Chính kia có thân phận gì, dù cậu ta có gọi bao nhiêu người tới đi nữa cũng không trở mình được!”, Trương Bảo Húc nói giọng khàn khàn, trong mắt tràn ngập thù hận.
“Có cách gì mau dùng đi!”, La Phượng sắp khóc ra được.
“Đừng gấp, đừng gấp, chắc bọn họ sắp đến rồi!”, Trương Bảo Húc nhắm mắt, nói.
Bọn họ?
La Phượng sững sờ.
Đúng lúc đó.
Két!
Bên ngoài vang lên mấy tiếng thắng gấp.
Sắc mặt khách khứa lập tức thay đổi mỗi người một vẻ.
Có người sắc mặt trắng bệch, có người vẻ mặt sâu xa, cũng có người có bộ dạng như chờ đợi đã lâu.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”.
Trương Mậu Niên thở phào.
Đám người Thành Bình, Trương Kiềm cũng có vẻ nhẹ đi gánh nặng trong lòng.
“Ông già, ông đối phó đi!”, bà cụ Trương hung hăng trừng ông ta, lạnh lùng quát lên.
Ông cụ Trương nhíu mày, nhưng thấy phía Tô Quảng có nhiều ông lớn như vậy, trong lòng cũng vững chắc hơn nhiều.
Xem ra mình đã coi thường cả nhà này, nhất là con bé Nhu, chắc chắn nó đã gặp được quý nhân.
Ông cụ suy nghĩ trong lòng, sau đó lên tiếng: “Hôm nay tôi chỉ nói lý, ai đúng ai sai suy xét rồi hẵng nói”.
“Ông già bảo thủ! Nhà họ Trương sớm muộn cũng bị ông hại chết!”, bà cụ Trương liên tục giậm chân.
Nhà họ Trương cũng nhao nhao khuyên nhủ ông cụ Trương.
Dù gì nhiều người ở đây cũng đã đắc tội với nhà Tô Quảng, nếu để Tô Quảng phất lên, cuộc sống bọn họ có được yên không?
Nhưng ông cụ Trương không quan tâm.
Lúc này, bên ngoài có nhóm người hùng hổ đi vào.
Đi đầu là Khai Giang, ông hai nhà họ Khai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.