Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 346
Bạch Long
19/04/2024
“Sếp, đừng nghe cậu ta, chắc chắn cậu ta muốn nhân cơ hội bỏ chạy!”.
Những lời nói tức giận vang lên.
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy? Lãng phí thời gian!”, Nhiễm Tái Hiền cũng thấy bực mình.
“Bác Nhiễm, không sao đâu, để cháu xem cậu ta giở trò gì, cũng có thể giúp đỡ cho việc phá án”, Khai Hoành bình thản đáp.
Nhiễm Tái Hiền chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Lâm Chính đứng dậy, bước vào nhà trong.
“Không sao đấy chứ?”, ông cụ Trương nhỏ giọng hỏi.
“Ông yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lâm Chính bước thẳng vào trong.
Khai Hoành cũng theo sau.
Tô Nhu thấy thế thì sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả bố? Bố cứu chúng con với!”, Trương Tinh Vũ cuống lên.
Bà ta không quan tâm Lâm Chính thế nào, nhưng con gái bảo bối của mình cũng bị đưa đi thì bà ta không thể chấp nhận được.
“Tinh Vũ, con yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó Tiểu Nhu đâu”, ông cụ Trương an ủi.
“Vậy Lâm Chính thì sao?”, Tô Nhu ở bên cạnh gấp gáp hỏi.
“Việc này…”
Ông cụ Trương không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Nhu, đã lúc nào rồi mà con còn quan tâm thằng vô dụng đó? Nếu không phải vì cậu ta thì nhà chúng ta có ra nông nỗi này không? Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta bị vậy là đáng, còn chúng ta thì không nên bị vậy!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy chứ?”, vành mắt Tô Nhu đỏ hoe.
“Tinh Vũ, dù sao đó cũng là con rể con, sao con có thể nói những lời như vậy?”, ông cụ Trương cũng không vui nói.
“Nhưng… Bố, chuyện này vốn là Lâm Chính gây ra, nếu không vì cậu ta chọc giận đám cậu chủ Khai thì sao chúng ta lại bị vạ lây chứ?”, Trương Tinh Vũ khóc nói.
“Haizz”, ông cụ Trương cũng không biết nên nói gì.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô nhìn vào nhà trong, rồi lại nhìn xung quanh.
Không ai có thể giúp được cô.
Cô biết.
Lúc này, cho dù là đám người Mã Hải thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đã đến nước này, sợ rằng chỉ còn một con đường duy nhất.
Tô Nhu hít sâu một hơi, bất ngờ cất bước đi về phía Khai Mạc ở bên kia.
“Tiểu Nhu, con làm gì vậy?”.
Trương Tinh Vũ vội kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Tô Nhu phớt lờ, đi thẳng tới trước mặt Khai Giang mới dừng lại.
Những lời nói tức giận vang lên.
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy? Lãng phí thời gian!”, Nhiễm Tái Hiền cũng thấy bực mình.
“Bác Nhiễm, không sao đâu, để cháu xem cậu ta giở trò gì, cũng có thể giúp đỡ cho việc phá án”, Khai Hoành bình thản đáp.
Nhiễm Tái Hiền chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Lâm Chính đứng dậy, bước vào nhà trong.
“Không sao đấy chứ?”, ông cụ Trương nhỏ giọng hỏi.
“Ông yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lâm Chính bước thẳng vào trong.
Khai Hoành cũng theo sau.
Tô Nhu thấy thế thì sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả bố? Bố cứu chúng con với!”, Trương Tinh Vũ cuống lên.
Bà ta không quan tâm Lâm Chính thế nào, nhưng con gái bảo bối của mình cũng bị đưa đi thì bà ta không thể chấp nhận được.
“Tinh Vũ, con yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó Tiểu Nhu đâu”, ông cụ Trương an ủi.
“Vậy Lâm Chính thì sao?”, Tô Nhu ở bên cạnh gấp gáp hỏi.
“Việc này…”
Ông cụ Trương không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Nhu, đã lúc nào rồi mà con còn quan tâm thằng vô dụng đó? Nếu không phải vì cậu ta thì nhà chúng ta có ra nông nỗi này không? Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta bị vậy là đáng, còn chúng ta thì không nên bị vậy!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy chứ?”, vành mắt Tô Nhu đỏ hoe.
“Tinh Vũ, dù sao đó cũng là con rể con, sao con có thể nói những lời như vậy?”, ông cụ Trương cũng không vui nói.
“Nhưng… Bố, chuyện này vốn là Lâm Chính gây ra, nếu không vì cậu ta chọc giận đám cậu chủ Khai thì sao chúng ta lại bị vạ lây chứ?”, Trương Tinh Vũ khóc nói.
“Haizz”, ông cụ Trương cũng không biết nên nói gì.
Tô Nhu siết chặt nắm tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô nhìn vào nhà trong, rồi lại nhìn xung quanh.
Không ai có thể giúp được cô.
Cô biết.
Lúc này, cho dù là đám người Mã Hải thì cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đã đến nước này, sợ rằng chỉ còn một con đường duy nhất.
Tô Nhu hít sâu một hơi, bất ngờ cất bước đi về phía Khai Mạc ở bên kia.
“Tiểu Nhu, con làm gì vậy?”.
Trương Tinh Vũ vội kêu lên.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Tô Nhu phớt lờ, đi thẳng tới trước mặt Khai Giang mới dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.