Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 359
Bạch Long
19/04/2024
“Đến cả ông Nhiễm mà cậu cũng dám động vào? Cậu điên rồi!”
“Cậu có biết điều đó gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không?”
“Lâm Chính! Cậu chỉ là một kẻ giỏi ra oai thôi, đừng ngông quá!”
Đám khách khứa nhao nhao chỉ trích. Lúc này, không ai còn nhịn được nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ làm việc của mình, mặc kệ bọn họ.
Nhiễm Tái HIền không hề ngờ rằng trên đời này lại có một kẻ vô thiên vô pháp như thế. Đúng lúc Lâm Chính định ra tay với Nhiễm Tái HIền thì một bỗng có ai đó từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính khựng bước. Đó chính là Tô Nhu! Cô áp sát đầu vào lưng anh, ngậm ngùi: “Lâm Chính, đừng như vậy. Em xin anh. Dừng lại đi”.
Lâm Chính im lặng, hít một hơi thật sâu rồi buông ghé xuống. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là ông cụ.
“Cũng biết điều đấy”, Nhiễm Tái HIền hừ giọng.
“Xin lỗi đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhiễm Tái Hiền đang đứng bước đi bỗng sửng sốt: “Cậu nói cái gì”.
“Xin lỗi vợ và ông ngoại tôi thì mới được đi. Nếu không, tôi không cần biết ông là ai, ông mạnh tới đâu, hôm nay tôi sẽ khiến ông bị khiêng đi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu…”, Nhiễm Tái Hiền tức tới mức suýt ngất.
“Ông Nhiễm, chỉ là xin lỗi thôi mà, có gì đâu”, Hạ Thu Ân cũng lên tiếng.
Nhiễm Tái Hiền run rẩy. Thật chỉ muốn liều mạng với Lâm Chính. Nhưng đến cuối cùng, ông ta đành cúi đầu.
“Cô nhóc, hôm nay coi như tôi sai rồi”, Nhiễm Tái Hiền nghiến răng.
“Ngại quá, tôi cũng không muốn như thế…”, Tô Nhu cũng đáp lại.
“Hừ”, Nhiễm Tái Hiền quay qua trừng mắt với ông cụ và gằn giọng: “Trương Trung Hoa, hôm nay tôi sai, tôi xin lỗi”.
“Không thể trách ai được”, ông cụ Trương đáp lại bằng vẻ vô tình.
“Được lắm! Trương Trung Hoa! Ông có một đứa cháu gái giỏi giang đấy. Còn có cả một thằng cháu rể tuyệt vời! Tôi – Nhiễm Tái Hiền chịu thua hôm nay”, Nhiễm Tái HIền tức giận bật cười: “Nhưng thời gian còn dài lắm”.
“Mời tự nhiên”, ông cụ Trương thản nhiên đáp lại. Nhiễm Tái HIền hừ giọng, đập bình rượu mang tới xuống đất, hằm hằm bỏ đi.
Sau khi ông ta rời đi thì những người khác cũng làm điều tương tự. Trong đại sảnh nhà họ Trương dần trở nên yên lặng.
Khách khứa vô cùng cảm thán. Thật không ngờ một nửa các gia tộc của Quảng Liễu lại không đấu nổi nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Nhà họ Hạ đúng là ngọa hổ tàng long mà.
“Ông ngoại cháu xin lỗi đã để buổi tiệc thành ra thế này”, Lâm Chính bước tới với vẻ áy náy.
“Không có gì, chỉ cần mọi người bình an là được”, Trương Trung Hoa cười ha ha, càng nhìn càng thấy thích Lâm Chính. Mặc dù chỉ là một chàng rể nhưng hành động vì vợ mình của anh khiến cho mọi người đánh giá cao.
Chỉ có điều…thằng bé này nóng tính quá. Không được tốt lắm. Lần này có nhà họ Hạ bảo kê, lần sau thì sao?Xem ra phải tìm cơ hội khuyên răn mới được. Trương Trung Hoa thầm suy nghĩ.
“Được rồi, những người không được mời đã rời đi, vậy thì chúng ta bắt đầu buổi tiệc thôi”, Trương Trung Hoa cười nói.
“Vẫn chưa xong ạ”, Lâm Chính lên tiếng.
Dứt lời, Thành Bình, Trương Mậu Niên bèn tái mặt.
“Cậu có biết điều đó gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không?”
“Lâm Chính! Cậu chỉ là một kẻ giỏi ra oai thôi, đừng ngông quá!”
Đám khách khứa nhao nhao chỉ trích. Lúc này, không ai còn nhịn được nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ làm việc của mình, mặc kệ bọn họ.
Nhiễm Tái HIền không hề ngờ rằng trên đời này lại có một kẻ vô thiên vô pháp như thế. Đúng lúc Lâm Chính định ra tay với Nhiễm Tái HIền thì một bỗng có ai đó từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính khựng bước. Đó chính là Tô Nhu! Cô áp sát đầu vào lưng anh, ngậm ngùi: “Lâm Chính, đừng như vậy. Em xin anh. Dừng lại đi”.
Lâm Chính im lặng, hít một hơi thật sâu rồi buông ghé xuống. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là ông cụ.
“Cũng biết điều đấy”, Nhiễm Tái HIền hừ giọng.
“Xin lỗi đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhiễm Tái Hiền đang đứng bước đi bỗng sửng sốt: “Cậu nói cái gì”.
“Xin lỗi vợ và ông ngoại tôi thì mới được đi. Nếu không, tôi không cần biết ông là ai, ông mạnh tới đâu, hôm nay tôi sẽ khiến ông bị khiêng đi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu…”, Nhiễm Tái Hiền tức tới mức suýt ngất.
“Ông Nhiễm, chỉ là xin lỗi thôi mà, có gì đâu”, Hạ Thu Ân cũng lên tiếng.
Nhiễm Tái Hiền run rẩy. Thật chỉ muốn liều mạng với Lâm Chính. Nhưng đến cuối cùng, ông ta đành cúi đầu.
“Cô nhóc, hôm nay coi như tôi sai rồi”, Nhiễm Tái Hiền nghiến răng.
“Ngại quá, tôi cũng không muốn như thế…”, Tô Nhu cũng đáp lại.
“Hừ”, Nhiễm Tái Hiền quay qua trừng mắt với ông cụ và gằn giọng: “Trương Trung Hoa, hôm nay tôi sai, tôi xin lỗi”.
“Không thể trách ai được”, ông cụ Trương đáp lại bằng vẻ vô tình.
“Được lắm! Trương Trung Hoa! Ông có một đứa cháu gái giỏi giang đấy. Còn có cả một thằng cháu rể tuyệt vời! Tôi – Nhiễm Tái Hiền chịu thua hôm nay”, Nhiễm Tái HIền tức giận bật cười: “Nhưng thời gian còn dài lắm”.
“Mời tự nhiên”, ông cụ Trương thản nhiên đáp lại. Nhiễm Tái HIền hừ giọng, đập bình rượu mang tới xuống đất, hằm hằm bỏ đi.
Sau khi ông ta rời đi thì những người khác cũng làm điều tương tự. Trong đại sảnh nhà họ Trương dần trở nên yên lặng.
Khách khứa vô cùng cảm thán. Thật không ngờ một nửa các gia tộc của Quảng Liễu lại không đấu nổi nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Nhà họ Hạ đúng là ngọa hổ tàng long mà.
“Ông ngoại cháu xin lỗi đã để buổi tiệc thành ra thế này”, Lâm Chính bước tới với vẻ áy náy.
“Không có gì, chỉ cần mọi người bình an là được”, Trương Trung Hoa cười ha ha, càng nhìn càng thấy thích Lâm Chính. Mặc dù chỉ là một chàng rể nhưng hành động vì vợ mình của anh khiến cho mọi người đánh giá cao.
Chỉ có điều…thằng bé này nóng tính quá. Không được tốt lắm. Lần này có nhà họ Hạ bảo kê, lần sau thì sao?Xem ra phải tìm cơ hội khuyên răn mới được. Trương Trung Hoa thầm suy nghĩ.
“Được rồi, những người không được mời đã rời đi, vậy thì chúng ta bắt đầu buổi tiệc thôi”, Trương Trung Hoa cười nói.
“Vẫn chưa xong ạ”, Lâm Chính lên tiếng.
Dứt lời, Thành Bình, Trương Mậu Niên bèn tái mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.