Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 366
Bạch Long
19/04/2024
“Cô Tô Nhu, tôi cũng hết cách rồi. Tôi không thể nào bắt họ quay lại làm được. Tôi không có quyền làm vậy…”
“Không sao, ông Mã. Ông về trước đi. Chuyện này tôi và Lâm Chính sẽ xử lý được”, Tô Nhu lau nước mắt, mỉm cười.
“Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”, Mã Hải nhìn Lâm Chính thở dài rồi quay người rời đi.
Sau khi Mã Hải đi khỏi, Tô Nhu mới nói: “Chúng ta về thôi”.
“Tại sao lại ly hôn?”, Lâm Chính hỏi lại một lần nữa.
“Em đã nói rồi, em gả cho anh, em cảm thấy mệt quá”, cô quay mặt đi.
“Khi em nói dối thì thường không dám nhìn vào mặt người khác”.
“Anh đừng hỏi nữa. Em đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Giờ anh về cùng em, thu dọn đồ đạc và rời ra ngoài”.
“Cái gì cơ?”, Lâm Chính sững sờ.
Ba mươi phút sau, Lâm Chính kéo va li đứng đơ người trước cửa nhà họ Tô…
Ly hôn thì tạm thời không thể, nhưng ly thân thì vẫn ly.
Lâm Chính không hiểu nổi, đang yên đang lành vì sao Tô Nhu lại làm như vậy.
Cô ấy ghét mình sao?
Không đâu nhỉ?
Lâm Chính không làm gì cả, hơn nữa từ biểu hiện của Tô Nhu cũng không nhìn ra cô có vẻ gì ghét anh.
Chuyện này là sao?
Lúc trước bà cụ Tô, Trương Tinh Vũ bức ép Tô Nhu và Lâm Chính ly hôn, cô cũng không đồng ý, vì sao đang yên đang lành đột nhiên lại có suy nghĩ này?
Lâm Chính nghĩ mãi không ra.
Bỏ đi, tìm chỗ ở trước đã. Trời đã tối, còn không tìm chỗ thì e rằng tối nay phải ngủ ngoài đường mất.
Lâm Chính thở dài, xách theo valy lên chiếc xe Porsche dưới lầu, chuẩn bị bảo Mã Hải tìm chỗ ở.
Nhưng khi anh lấy điện thoại ra thì lại thấy Lạc Thiên gọi tới.
“Lâm Chính, anh đang ở đâu? Có thời gian không? Mau về y quán một chuyến!”, Lạc Thiên ở đầu kia điện thoại sốt ruột nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Có người bệnh tình trạng rất xấu, tôi… tôi không khống chế được, anh mau về đây đi!”, Lạc Thiên sắp khóc lên được.
Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, lập tức hạ giọng: “Cô ổn định tình trạng của bệnh nhân đi, tôi sẽ đến ngay”.
Nói xong, Lâm Chính cúp máy, nhấn ga đi đến y quán của Lạc Thiên.
Anh vào trong y quán, lại thấy Lạc Thiên và một bác sĩ nữ trẻ tuổi mới tuyển vào đang cấp cứu trong phòng bệnh.
Hai người đều có vẻ sốt ruột, trước cổng có rất nhiều người, nhìn vẻ mặt tức giận và oán hận của bọn họ, có vẻ là người thân của bệnh nhân.
“Anh làm gì đấy?”.
Lâm Chính vừa định đi qua thì bị người khác ngăn lại.
“Tôi là bác sĩ của y quán này, làm phiền cho tôi vào trong!”, Lâm Chính vội nói.
“Không sao, ông Mã. Ông về trước đi. Chuyện này tôi và Lâm Chính sẽ xử lý được”, Tô Nhu lau nước mắt, mỉm cười.
“Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”, Mã Hải nhìn Lâm Chính thở dài rồi quay người rời đi.
Sau khi Mã Hải đi khỏi, Tô Nhu mới nói: “Chúng ta về thôi”.
“Tại sao lại ly hôn?”, Lâm Chính hỏi lại một lần nữa.
“Em đã nói rồi, em gả cho anh, em cảm thấy mệt quá”, cô quay mặt đi.
“Khi em nói dối thì thường không dám nhìn vào mặt người khác”.
“Anh đừng hỏi nữa. Em đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Giờ anh về cùng em, thu dọn đồ đạc và rời ra ngoài”.
“Cái gì cơ?”, Lâm Chính sững sờ.
Ba mươi phút sau, Lâm Chính kéo va li đứng đơ người trước cửa nhà họ Tô…
Ly hôn thì tạm thời không thể, nhưng ly thân thì vẫn ly.
Lâm Chính không hiểu nổi, đang yên đang lành vì sao Tô Nhu lại làm như vậy.
Cô ấy ghét mình sao?
Không đâu nhỉ?
Lâm Chính không làm gì cả, hơn nữa từ biểu hiện của Tô Nhu cũng không nhìn ra cô có vẻ gì ghét anh.
Chuyện này là sao?
Lúc trước bà cụ Tô, Trương Tinh Vũ bức ép Tô Nhu và Lâm Chính ly hôn, cô cũng không đồng ý, vì sao đang yên đang lành đột nhiên lại có suy nghĩ này?
Lâm Chính nghĩ mãi không ra.
Bỏ đi, tìm chỗ ở trước đã. Trời đã tối, còn không tìm chỗ thì e rằng tối nay phải ngủ ngoài đường mất.
Lâm Chính thở dài, xách theo valy lên chiếc xe Porsche dưới lầu, chuẩn bị bảo Mã Hải tìm chỗ ở.
Nhưng khi anh lấy điện thoại ra thì lại thấy Lạc Thiên gọi tới.
“Lâm Chính, anh đang ở đâu? Có thời gian không? Mau về y quán một chuyến!”, Lạc Thiên ở đầu kia điện thoại sốt ruột nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Có người bệnh tình trạng rất xấu, tôi… tôi không khống chế được, anh mau về đây đi!”, Lạc Thiên sắp khóc lên được.
Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, lập tức hạ giọng: “Cô ổn định tình trạng của bệnh nhân đi, tôi sẽ đến ngay”.
Nói xong, Lâm Chính cúp máy, nhấn ga đi đến y quán của Lạc Thiên.
Anh vào trong y quán, lại thấy Lạc Thiên và một bác sĩ nữ trẻ tuổi mới tuyển vào đang cấp cứu trong phòng bệnh.
Hai người đều có vẻ sốt ruột, trước cổng có rất nhiều người, nhìn vẻ mặt tức giận và oán hận của bọn họ, có vẻ là người thân của bệnh nhân.
“Anh làm gì đấy?”.
Lâm Chính vừa định đi qua thì bị người khác ngăn lại.
“Tôi là bác sĩ của y quán này, làm phiền cho tôi vào trong!”, Lâm Chính vội nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.