Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3693
Bạch Long
20/04/2024
Mọi người nghe thấy thế đều tỏ vẻ sợ hãi.
“Chết tiệt!”.
Hùng Trưởng Bạch tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vèo!
Đúng lúc này, Long Thủ ở bên cạnh không nhịn được nữa liền ra tay, phóng một cây châm bạc đâm vào tử huyệt trên người Đại trưởng lão, ý đồ hạ gục ông ta.
Nhưng châm bạc còn chưa bay đến, đã bị Đại trưởng lão giơ tay bắt được, kẹp chặt giữa ngón tay.
“Ha ha, so với thần y Lâm thì châm của ông quả thực kém xa”, Đại trưởng lão lắc đầu.
“Châm thuật của tôi đúng là không bằng thầy, nhưng ông cũng đừng đắc ý, chờ thầy tôi về nhất định sẽ cho ông biết tay”, Long Thủ cắn răng đáp.
“Các ông bị điếc à? Chẳng phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Thần y Lâm chết rồi!”, Đại trưởng lão cười khẩy đáp.
“Ông đừng có lừa chúng tôi! Thầy tôi có bản lĩnh thông thiên, y thuật cao siêu, là người mà các ông có thể giết được sao?”, Tần Bách Tùng lau mặt, lạnh lùng nói.
“Xem ra các ông vẫn không chịu tin!”.
Đại trưởng lão lấy điện thoại ra, phát một video.
Đó chính là video quay cảnh chiếc lồng giam đang cháy ở trong cấm địa.
“Thầy của các ông đang ở trong chiếc lồng này! Lửa trong lồng đã cháy tròn một ngày! Ai có thể sống sót trong ngọn lửa chứ?”, Đại trưởng lão cười nói.
“Cái gì?”.
Mọi người trợn mắt há mồm.
“Không thể nào!”.
Đám người Tần Bách Tùng, Mã Hải đều muốn suy sụp.
Long Thủ không ngừng day mắt, cũng không dám tin.
Nhưng với thế lực của Huyết Ma Tông thì cần gì phải lừa bọn họ chứ?
“Lẽ nào… thầy đã thực sự gặp chuyện bất trắc?”.
Cơ thể Long Thủ lảo đảo, dựa lưng vào tường, tâm trạng chán chường.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, các ông hàng hay là không hàng?”, Đại trưởng lão đã mất kiên nhẫn, cất điện thoại đi, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi các ông một lần cuối”.
Không ai nói gì.
Có người lén lau nước mắt.
Có người sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, cả người thất thần.
Đại trưởng lão nổi giận, không nhiều lời nữa, đang định giơ tay lên hạ lệnh cho đệ tử đại khai sát giới.
Nhưng đúng lúc này, Tần Bách Tùng bỗng ngẩng đầu lên, khàn giọng nói.
“Hàng, hàng! Tôi sẽ bảo bọn họ thần phục Huyết Ma Tông các ông! Mong ông đừng làm hại bọn họ!”.
“Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm!”.
Đại trưởng lão vỗ tay bôm bốp, nhưng dường như ông ta lại nghĩ ra gì đó, nhìn Tần Bách Tùng nói: “Lão già chó chết, ông bảo bọn họ thần phục! Vậy ông thì sao?”.
“Tôi sẽ không đầu hàng! Ông giết thầy tôi, sao tôi có thể khuất phục trước ông chứ? Tuy Bách Tùng không phải là võ sĩ, nhưng dù là bác sĩ thì cũng có khí phách! Dù tôi có chết cũng không đầu hàng!”.
Tần Bách Tùng đứng lên, phẫn nộ nhìn Đại trưởng lão, lớn tiếng quát.
“Chết tiệt!”.
Hùng Trưởng Bạch tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vèo!
Đúng lúc này, Long Thủ ở bên cạnh không nhịn được nữa liền ra tay, phóng một cây châm bạc đâm vào tử huyệt trên người Đại trưởng lão, ý đồ hạ gục ông ta.
Nhưng châm bạc còn chưa bay đến, đã bị Đại trưởng lão giơ tay bắt được, kẹp chặt giữa ngón tay.
“Ha ha, so với thần y Lâm thì châm của ông quả thực kém xa”, Đại trưởng lão lắc đầu.
“Châm thuật của tôi đúng là không bằng thầy, nhưng ông cũng đừng đắc ý, chờ thầy tôi về nhất định sẽ cho ông biết tay”, Long Thủ cắn răng đáp.
“Các ông bị điếc à? Chẳng phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Thần y Lâm chết rồi!”, Đại trưởng lão cười khẩy đáp.
“Ông đừng có lừa chúng tôi! Thầy tôi có bản lĩnh thông thiên, y thuật cao siêu, là người mà các ông có thể giết được sao?”, Tần Bách Tùng lau mặt, lạnh lùng nói.
“Xem ra các ông vẫn không chịu tin!”.
Đại trưởng lão lấy điện thoại ra, phát một video.
Đó chính là video quay cảnh chiếc lồng giam đang cháy ở trong cấm địa.
“Thầy của các ông đang ở trong chiếc lồng này! Lửa trong lồng đã cháy tròn một ngày! Ai có thể sống sót trong ngọn lửa chứ?”, Đại trưởng lão cười nói.
“Cái gì?”.
Mọi người trợn mắt há mồm.
“Không thể nào!”.
Đám người Tần Bách Tùng, Mã Hải đều muốn suy sụp.
Long Thủ không ngừng day mắt, cũng không dám tin.
Nhưng với thế lực của Huyết Ma Tông thì cần gì phải lừa bọn họ chứ?
“Lẽ nào… thầy đã thực sự gặp chuyện bất trắc?”.
Cơ thể Long Thủ lảo đảo, dựa lưng vào tường, tâm trạng chán chường.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, các ông hàng hay là không hàng?”, Đại trưởng lão đã mất kiên nhẫn, cất điện thoại đi, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi các ông một lần cuối”.
Không ai nói gì.
Có người lén lau nước mắt.
Có người sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, cả người thất thần.
Đại trưởng lão nổi giận, không nhiều lời nữa, đang định giơ tay lên hạ lệnh cho đệ tử đại khai sát giới.
Nhưng đúng lúc này, Tần Bách Tùng bỗng ngẩng đầu lên, khàn giọng nói.
“Hàng, hàng! Tôi sẽ bảo bọn họ thần phục Huyết Ma Tông các ông! Mong ông đừng làm hại bọn họ!”.
“Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm!”.
Đại trưởng lão vỗ tay bôm bốp, nhưng dường như ông ta lại nghĩ ra gì đó, nhìn Tần Bách Tùng nói: “Lão già chó chết, ông bảo bọn họ thần phục! Vậy ông thì sao?”.
“Tôi sẽ không đầu hàng! Ông giết thầy tôi, sao tôi có thể khuất phục trước ông chứ? Tuy Bách Tùng không phải là võ sĩ, nhưng dù là bác sĩ thì cũng có khí phách! Dù tôi có chết cũng không đầu hàng!”.
Tần Bách Tùng đứng lên, phẫn nộ nhìn Đại trưởng lão, lớn tiếng quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.