Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3711
Bạch Long
20/04/2024
Nhìn thấy anh, ai cũng vô cùng vui mừng.
“Anh tên là gì?”, người đàn ông đi tới trước mặt Tần Bách Tùng rồi hỏi người đàn ông trước mặt.
“Huyết Phong”.
Huyết Phong hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Tôi là thầy của ông ấy, cũng là người tạo ra nơi này”, Lâm Chính trả lời.
“Cậu là thần y Lâm?”, Huyết Phong tái mặt.
Không thể nào? Không phải thần y Lâm đã bị nhốt ở cấm địa và bị thiêu cháy rồi sao?
Huyết Phong cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó: “Nếu cậu đúng là thần y Lâm thì tôi phải lấy đầu của cậu giao lại cho tông chủ rồi”.
Huyết Phong hô lớn và bổ thanh đao về phía cổ của Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn đứng im.
Keng1 Thanh đao bổ xuống cổ anh.
Âm thanh giòn giã vang lên, thanh đao nứt toác, vỡ vụn, rơi xuống đất. Huyết Phong sững sờ…
Thanh đao này là do tông chủ đích thân tặng cho Huyết Phong. Nghe nói thanh đao này trước đó thuộc về Đại trưởng lão.
Thanh đao này đã giết chết hơn bảy nghìn người rồi. Vậy mà hôm nay, nó lại nát vụn khi chém vào cổ Lâm Chính.
Không thể nào! Xác thịt một người mà có thể cứng hơn cả đao gươm sao?Huyết Phong nín thở, hai mắt đanh lại.
“Những người này đều là do anh làm bị thương phải không”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy, sao thế? Thần y Lâm, cậu có thể chạy ra khỏi cấm địa của Huyết Ma Tông, cậu làm thế nào vậy? Sắt lạnh Bắc Hàn không phải thứ mà người bình thường có thể phá vỡ được”, Huyết Phong điềm đạm nói.
Anh ta cảm thấy có hứng thú với điều này. Thế nhưng Lâm Chính thì không muốn nói nhiều với anh ta.
“Anh đáng phải chết”, Lâm Chính chỉ đơn giản nói ra vài từ.
Sau đó…
Vụt! Anh đột nhiên biến mất.
Huyết Phong tái mặt. Vội vàng lùi lại. Thế nhưng anh ta vừa làm vậy thì đã bị một cú đấm giáng xuống.
Bụp! Người này bay bật ra như một viên đạn, lao xuyên qua vô số tòa nhà, cuối cùng rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Anh ta bò dậy một cách khó khăn. Vùng ngực đau nhói, hõm xuống. Huyết Phong ho khù khụ, miệng nôn ra máu.
Cú đấm suýt nữa khiến anh ta bị vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Huyết Phong hai mắt đỏ au, cố gắng đứng dậy với ý đồ định giao đấu tiếp với Lâm Chính.
Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã bước tới ngay trước mặt. Từ khoảng cách hàng mét mà anh có thể di chuyển trong nháy mắt như vậy khiến Huyết Phong giật bắn mình. Anh ta nào dám do dự, vội vàng tung một chưởng đánh. Chưởng lực cực mạnh, giống như sói vồ mồ, không thể chặn lại.
Lâm Chính cũng tung chưởng đỡ lại. Hai bên giao đấu, Huyết Phong chỉ cảm thấy tay mình như muốn nát vụn. Luồng sức mạnh chạy dọc đầu ngón tay của anh ta, khiến anh ta không chịu đựng được thêm nữa, cứ thế bị đánh lùi lại.
Vụt!
Đột nhiên…Lâm Chính siết cổ Huyết Phong.
Huyết Phong vội né đòn nhưng không kịp. Lâm Chính đập mạnh Huyết Phong xuống đất.
“Anh tên là gì?”, người đàn ông đi tới trước mặt Tần Bách Tùng rồi hỏi người đàn ông trước mặt.
“Huyết Phong”.
Huyết Phong hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Tôi là thầy của ông ấy, cũng là người tạo ra nơi này”, Lâm Chính trả lời.
“Cậu là thần y Lâm?”, Huyết Phong tái mặt.
Không thể nào? Không phải thần y Lâm đã bị nhốt ở cấm địa và bị thiêu cháy rồi sao?
Huyết Phong cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó: “Nếu cậu đúng là thần y Lâm thì tôi phải lấy đầu của cậu giao lại cho tông chủ rồi”.
Huyết Phong hô lớn và bổ thanh đao về phía cổ của Lâm Chính.
Lâm Chính vẫn đứng im.
Keng1 Thanh đao bổ xuống cổ anh.
Âm thanh giòn giã vang lên, thanh đao nứt toác, vỡ vụn, rơi xuống đất. Huyết Phong sững sờ…
Thanh đao này là do tông chủ đích thân tặng cho Huyết Phong. Nghe nói thanh đao này trước đó thuộc về Đại trưởng lão.
Thanh đao này đã giết chết hơn bảy nghìn người rồi. Vậy mà hôm nay, nó lại nát vụn khi chém vào cổ Lâm Chính.
Không thể nào! Xác thịt một người mà có thể cứng hơn cả đao gươm sao?Huyết Phong nín thở, hai mắt đanh lại.
“Những người này đều là do anh làm bị thương phải không”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy, sao thế? Thần y Lâm, cậu có thể chạy ra khỏi cấm địa của Huyết Ma Tông, cậu làm thế nào vậy? Sắt lạnh Bắc Hàn không phải thứ mà người bình thường có thể phá vỡ được”, Huyết Phong điềm đạm nói.
Anh ta cảm thấy có hứng thú với điều này. Thế nhưng Lâm Chính thì không muốn nói nhiều với anh ta.
“Anh đáng phải chết”, Lâm Chính chỉ đơn giản nói ra vài từ.
Sau đó…
Vụt! Anh đột nhiên biến mất.
Huyết Phong tái mặt. Vội vàng lùi lại. Thế nhưng anh ta vừa làm vậy thì đã bị một cú đấm giáng xuống.
Bụp! Người này bay bật ra như một viên đạn, lao xuyên qua vô số tòa nhà, cuối cùng rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Anh ta bò dậy một cách khó khăn. Vùng ngực đau nhói, hõm xuống. Huyết Phong ho khù khụ, miệng nôn ra máu.
Cú đấm suýt nữa khiến anh ta bị vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Huyết Phong hai mắt đỏ au, cố gắng đứng dậy với ý đồ định giao đấu tiếp với Lâm Chính.
Thế nhưng khi anh ta vừa đứng lên thì Lâm Chính đã bước tới ngay trước mặt. Từ khoảng cách hàng mét mà anh có thể di chuyển trong nháy mắt như vậy khiến Huyết Phong giật bắn mình. Anh ta nào dám do dự, vội vàng tung một chưởng đánh. Chưởng lực cực mạnh, giống như sói vồ mồ, không thể chặn lại.
Lâm Chính cũng tung chưởng đỡ lại. Hai bên giao đấu, Huyết Phong chỉ cảm thấy tay mình như muốn nát vụn. Luồng sức mạnh chạy dọc đầu ngón tay của anh ta, khiến anh ta không chịu đựng được thêm nữa, cứ thế bị đánh lùi lại.
Vụt!
Đột nhiên…Lâm Chính siết cổ Huyết Phong.
Huyết Phong vội né đòn nhưng không kịp. Lâm Chính đập mạnh Huyết Phong xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.