Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3722
Bạch Long
20/04/2024
Ông lão mở một con mắt duy nhất ra, miệng há rất to, nhưng không thốt nên lời.
Lâm Chính đâm một châm vào người ông ta.
“Hình như cậu rất quan tâm đến lão già này? Thế này đi, chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết tại sao cậu có thể sống sót trong lửa lớn, thì lát nữa cậu chết, tôi cũng có thể cho cậu vào thùng gỗ này cùng ông ta, được không?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt cười nói.
“Thế thì cảm ơn ông”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Nếu vậy thì để tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản”.
“Nguyên nhân gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông lập tức hỏi.
“Chỉ cần luyện được cơ thể võ thần là có thể chịu được lửa lớn như vậy”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đồng tử của ông ta liền co lại, cả người chấn động.
Ngũ đại trưởng lão ở xung quanh cũng biến sắc.
“Cơ… cơ thể võ thần?”.
Bọn họ biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Đó là thần thể chí cao vô thượng, so với tiên thiên cương khu mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Theo lịch sử ghi chép, những người tu luyện được cơ thể này gần như đã là sự tồn tại bất tử bất diệt, dùng từ mình đồng da sắt cũng không đủ để miêu tả về bọn họ.
“Không thể nào!”.
Đúng lúc này, Nhị trưởng lão Huyết Năng khẽ gầm lên: “Thần y Lâm, cậu hù dọa ai chứ? Không ai có thể tu luyện được cơ thể võ thần cả! Loại cơ thể này chỉ có tác giả của một số sách võ bịa ra mà thôi. Chắc là cậu nghĩ rằng mọi người chưa từng thấy cơ thể võ thần nên nói hươu nói vượn chứ gì?”.
“Đúng vậy”.
“Chắc chắn là thế”.
“Cậu ta đang dọa chúng ta thôi”.
Không ít người phụ họa.
Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta: “Vậy sao? Thế… ông có muốn nếm thử không?”.
Anh vừa dứt lời, Huyết Năng liền thót tim, vô thức lùi lại một bước.
Thực ra Nhị trưởng lão nói như vậy cũng chỉ để ổn định sĩ khí, khiến mọi người không còn sợ hãi Lâm Chính.
Dù sao ngoài cái này ra thì cũng không còn lời giải thích hợp lý nào có thể nói rõ tại sao Lâm Chính có thể sống sót trong ngọn lửa lớn như vậy.
“Được!”.
Không chờ Nhị trưởng lão lên tiếng, tông chủ Huyết Ma Tông đã cười nhạt nói: “Nếu thần y Lâm tự tin như vậy thì Nhị trưởng lão, ông hãy thử xem nào, xem rốt cuộc thần y Lâm có cơ thể võ thần hay không!”.
“Hả? Việc này… tông chủ…”
“Tôi nghĩ chắc ông sẽ không làm trái lệnh của tôi đâu nhỉ?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt nói.
Sắc mặt Nhị trưởng lão vô cùng khó coi, ánh mắt dao động một chút, rồi cắn răng đứng ra.
Ông ta không còn lựa chọn nào khác.
“Thần y Lâm, để tôi xem rốt cuộc có phải là cậu nói hươu nói vượn hay không!”.
Lâm Chính đâm một châm vào người ông ta.
“Hình như cậu rất quan tâm đến lão già này? Thế này đi, chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết tại sao cậu có thể sống sót trong lửa lớn, thì lát nữa cậu chết, tôi cũng có thể cho cậu vào thùng gỗ này cùng ông ta, được không?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt cười nói.
“Thế thì cảm ơn ông”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Nếu vậy thì để tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản”.
“Nguyên nhân gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông lập tức hỏi.
“Chỉ cần luyện được cơ thể võ thần là có thể chịu được lửa lớn như vậy”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đồng tử của ông ta liền co lại, cả người chấn động.
Ngũ đại trưởng lão ở xung quanh cũng biến sắc.
“Cơ… cơ thể võ thần?”.
Bọn họ biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Đó là thần thể chí cao vô thượng, so với tiên thiên cương khu mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Theo lịch sử ghi chép, những người tu luyện được cơ thể này gần như đã là sự tồn tại bất tử bất diệt, dùng từ mình đồng da sắt cũng không đủ để miêu tả về bọn họ.
“Không thể nào!”.
Đúng lúc này, Nhị trưởng lão Huyết Năng khẽ gầm lên: “Thần y Lâm, cậu hù dọa ai chứ? Không ai có thể tu luyện được cơ thể võ thần cả! Loại cơ thể này chỉ có tác giả của một số sách võ bịa ra mà thôi. Chắc là cậu nghĩ rằng mọi người chưa từng thấy cơ thể võ thần nên nói hươu nói vượn chứ gì?”.
“Đúng vậy”.
“Chắc chắn là thế”.
“Cậu ta đang dọa chúng ta thôi”.
Không ít người phụ họa.
Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta: “Vậy sao? Thế… ông có muốn nếm thử không?”.
Anh vừa dứt lời, Huyết Năng liền thót tim, vô thức lùi lại một bước.
Thực ra Nhị trưởng lão nói như vậy cũng chỉ để ổn định sĩ khí, khiến mọi người không còn sợ hãi Lâm Chính.
Dù sao ngoài cái này ra thì cũng không còn lời giải thích hợp lý nào có thể nói rõ tại sao Lâm Chính có thể sống sót trong ngọn lửa lớn như vậy.
“Được!”.
Không chờ Nhị trưởng lão lên tiếng, tông chủ Huyết Ma Tông đã cười nhạt nói: “Nếu thần y Lâm tự tin như vậy thì Nhị trưởng lão, ông hãy thử xem nào, xem rốt cuộc thần y Lâm có cơ thể võ thần hay không!”.
“Hả? Việc này… tông chủ…”
“Tôi nghĩ chắc ông sẽ không làm trái lệnh của tôi đâu nhỉ?”, tông chủ Huyết Ma Tông nheo mắt nói.
Sắc mặt Nhị trưởng lão vô cùng khó coi, ánh mắt dao động một chút, rồi cắn răng đứng ra.
Ông ta không còn lựa chọn nào khác.
“Thần y Lâm, để tôi xem rốt cuộc có phải là cậu nói hươu nói vượn hay không!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.