Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 372
Bạch Long
19/04/2024
Thuốc của y quán… ngưng rồi!
Lúc này, cô ta mới hiểu mọi chuyện đều do Tư Đồ Kính làm.
Ngưng thì ngưng thôi, cùng lắm nói bệnh nhân ra ngoài bốc thuốc.
Lạc Thiên nghĩ trong lòng.
Nhưng dần dần cô ta lại phát hiện suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
“Bác sĩ, sao cô vẫn không châm cứu cho tôi, tôi sắp đau chết rồi!”.
“Thuốc đâu? Tôi bị thương nặng như vậy mà không đắp thuốc cho tôi, còn bắt tôi ra ngoài bốc thuốc? Chân tôi què rồi, cô bắt tôi bò đi bốc thuốc à?”.
“Y quán các người làm ăn kiểu gì vậy? Thuốc cũng không có, y quán rách nát gì vậy!”.
“Mọi người đừng đến y quán này nữa, y quán này không có cả thuốc! Một đám lang băm!”.
“Một đám lang băm đến thuốc cũng không có, đừng có mở y quán nữa!”.
Người bệnh nổi giận, chặn trước cửa, không để người bên ngoài vào khám bệnh, lấy đó kháng nghị.
Lạc Thiên sắp sốt ruột chết được.
Cứ tiếp tục như vậy, cô ta sợ rằng phải đóng cửa y quán thật.
“Lâm Chính, làm sao đây?”.
“Không cần lo, có tôi đây!”, Lâm Chính nói.
“E là anh cũng không giúp được cô ấy đâu!”.
Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng cười lạnh nhạt.
Lạc Thiên và Lâm Chính đều nhìn sang, phát hiện Tư Đồ Kính đang lẫn trong đám đông…
“Y thuật của Lâm Chính mạnh hơn anh nhiều! Anh cứ đợi đấy xem đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đương nhiên tôi biết, y thuật của thần y Lâm tất nhiên không tầm thường. Mặc dù không bằng Nam Phái chúng tôi, có thể còn thua kém tôi một chút, nhưng tôi nghĩ ứng phó với tình hình trước mắt không khó. Chỉ là, có lẽ anh ta không còn thời gian để xử lý chuyện ở chỗ cô nữa”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Lạc Thiên căng thẳng, cảm giác được có gì đó không đúng, nghiêm túc nói: “Anh có ý gì?”.
“Cô nhìn đi là biết”.
Tư Đồ Kính cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này anh cũng không muốn quan tâm đến Tư Đồ Kính, la lên: “Mọi người hãy xếp hàng ở chỗ tôi, để tôi khám cho mọi người!”.
Người bệnh nghe vậy, nửa tin nửa ngờ xếp hàng trước bàn của Lâm Chính.
Lâm Chính bảo Tiểu Đông lấy mười bộ kim châm cứu đến, lần lượt dùng số thuốc còn lại và kim châm cứu khám chữa cho bệnh nhân.
Thấy cách châm cứu của Lâm Chính thuần thục lưu loát, Tư Đồ Kính không khỏi nhíu mày lại.
“Thuật châm cứu thật tinh xảo, anh đang dùng Tín Dương Thập Thất Thức?”.
“Sai, là Thập Bát Thức”, Lâm Chính đáp, tiếp tục châm cứu.
Tư Đồ Kính hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, chỉ đáng tiếc… dù y thuật của anh có cao siêu, không bột sao gột nên hồ!”.
Lúc này, cô ta mới hiểu mọi chuyện đều do Tư Đồ Kính làm.
Ngưng thì ngưng thôi, cùng lắm nói bệnh nhân ra ngoài bốc thuốc.
Lạc Thiên nghĩ trong lòng.
Nhưng dần dần cô ta lại phát hiện suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
“Bác sĩ, sao cô vẫn không châm cứu cho tôi, tôi sắp đau chết rồi!”.
“Thuốc đâu? Tôi bị thương nặng như vậy mà không đắp thuốc cho tôi, còn bắt tôi ra ngoài bốc thuốc? Chân tôi què rồi, cô bắt tôi bò đi bốc thuốc à?”.
“Y quán các người làm ăn kiểu gì vậy? Thuốc cũng không có, y quán rách nát gì vậy!”.
“Mọi người đừng đến y quán này nữa, y quán này không có cả thuốc! Một đám lang băm!”.
“Một đám lang băm đến thuốc cũng không có, đừng có mở y quán nữa!”.
Người bệnh nổi giận, chặn trước cửa, không để người bên ngoài vào khám bệnh, lấy đó kháng nghị.
Lạc Thiên sắp sốt ruột chết được.
Cứ tiếp tục như vậy, cô ta sợ rằng phải đóng cửa y quán thật.
“Lâm Chính, làm sao đây?”.
“Không cần lo, có tôi đây!”, Lâm Chính nói.
“E là anh cũng không giúp được cô ấy đâu!”.
Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng cười lạnh nhạt.
Lạc Thiên và Lâm Chính đều nhìn sang, phát hiện Tư Đồ Kính đang lẫn trong đám đông…
“Y thuật của Lâm Chính mạnh hơn anh nhiều! Anh cứ đợi đấy xem đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đương nhiên tôi biết, y thuật của thần y Lâm tất nhiên không tầm thường. Mặc dù không bằng Nam Phái chúng tôi, có thể còn thua kém tôi một chút, nhưng tôi nghĩ ứng phó với tình hình trước mắt không khó. Chỉ là, có lẽ anh ta không còn thời gian để xử lý chuyện ở chỗ cô nữa”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Lạc Thiên căng thẳng, cảm giác được có gì đó không đúng, nghiêm túc nói: “Anh có ý gì?”.
“Cô nhìn đi là biết”.
Tư Đồ Kính cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này anh cũng không muốn quan tâm đến Tư Đồ Kính, la lên: “Mọi người hãy xếp hàng ở chỗ tôi, để tôi khám cho mọi người!”.
Người bệnh nghe vậy, nửa tin nửa ngờ xếp hàng trước bàn của Lâm Chính.
Lâm Chính bảo Tiểu Đông lấy mười bộ kim châm cứu đến, lần lượt dùng số thuốc còn lại và kim châm cứu khám chữa cho bệnh nhân.
Thấy cách châm cứu của Lâm Chính thuần thục lưu loát, Tư Đồ Kính không khỏi nhíu mày lại.
“Thuật châm cứu thật tinh xảo, anh đang dùng Tín Dương Thập Thất Thức?”.
“Sai, là Thập Bát Thức”, Lâm Chính đáp, tiếp tục châm cứu.
Tư Đồ Kính hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, chỉ đáng tiếc… dù y thuật của anh có cao siêu, không bột sao gột nên hồ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.