Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3748
Bạch Long
20/04/2024
Nhưng… Lâm Chính không quan tâm, mà bước nhanh đến phòng ở trong cùng, lúc đến gần cửa thì đạp mở cửa.
Rầm!
Người trong phòng đều giật mình.
Chỉ trong mấy nhịp thở, vệ sĩ ở bên trong đã lấy súng ra, đồng loạt chĩa vào Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn vào bên trong.
Phòng này rộng hơn hai trăm mét vuông, vô cùng xa hoa, bên trong có bảy tám người nam nữ ăn mặc không hề rẻ tiền. Bọn họ đều rất trẻ tuổi, đeo đồng hồ hàng hiệu, thắt lưng giắt chìa khóa các loại siêu xe.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là con cháu nhà giàu ở Bồ Thành.
Nông Hào cũng có mặt trong số đó.
Anh ta đang ôm cô gái đanh đá lúc trước, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu vang, mặt tươi cười.
Thấy Lâm Chính dám đạp cửa phòng mình, Nông Hào lập tức nhíu mày.
“Mẹ nó, tôi đã bảo anh đợi ở bên cạnh kia mà? Anh còn dám đến đây? Ai cho anh đạp cửa đấy?”, cô gái đanh đá tức giận, đứng dậy chỉ vào mũi Lâm Chính mắng chửi, sau đó hét lên: “Người đâu, đạp gãy chân anh ta cho tôi!”.
“Vâng!”.
Vệ sĩ ở cạnh lập tức tiến tới.
“Chờ đã”, Nông Hào hô lên.
“Cậu Nông, sao vậy?”.
“Không vội, người này là kẻ đã gặp ở đường cao tốc đây phải không? Không phải tôi đã bảo không gặp anh ta sao? Sao anh ta lại vào đây?”, Nông Hào lắc ly rượu, cười híp mắt hỏi.
“Tôi cho anh ta vào đấy”.
“Ồ? Cô cho anh ta vào đây làm gì?”.
“Không phải muốn tìm chút niềm vui sao?”.
“Niềm vui? Cô đang nói tới mấy con bé học sinh đó sao?”, Nông Hào như hiểu ra điều gì, hai mắt sáng lên.
“Nếu không thì còn là ai? Chỉ tiếc tên khốn này không biết điều, lại chạy tới đây ngang tàng! Nếu vậy thì không thể dễ dàng tha cho anh ta nữa!”.
Cô gái đanh đá quát lên: “Ra tay, lập tức đánh gãy chân, sau đó lột sạch quần áo ném trên đường lớn! Tối nay lại bắt anh ta về cho tôi, dìm xuống đáy sông!”.
“Vâng thưa cô!”.
Có vẻ như mấy vệ sĩ thường hay làm chuyện thế này, bọn họ thành thạo nhặt một chiếc ghế ở cạnh lên đập vào chân Lâm Chính.
Chiếc ghế đó được làm bằng gỗ thật, đập mạnh vào chân Lâm Chính, nhưng trái lại một tiếng động kỳ quái vang lên.
Rắc!
Cả chiếc ghế đã nứt ra.
Còn Lâm Chính thi đứng nguyên tại chỗ, không hề lay chuyển.
“Cái gì?”.
Nông Hào ngạc nhiên.
Những người khác cũng kinh ngạc.
Rầm!
Người trong phòng đều giật mình.
Chỉ trong mấy nhịp thở, vệ sĩ ở bên trong đã lấy súng ra, đồng loạt chĩa vào Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn vào bên trong.
Phòng này rộng hơn hai trăm mét vuông, vô cùng xa hoa, bên trong có bảy tám người nam nữ ăn mặc không hề rẻ tiền. Bọn họ đều rất trẻ tuổi, đeo đồng hồ hàng hiệu, thắt lưng giắt chìa khóa các loại siêu xe.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là con cháu nhà giàu ở Bồ Thành.
Nông Hào cũng có mặt trong số đó.
Anh ta đang ôm cô gái đanh đá lúc trước, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu vang, mặt tươi cười.
Thấy Lâm Chính dám đạp cửa phòng mình, Nông Hào lập tức nhíu mày.
“Mẹ nó, tôi đã bảo anh đợi ở bên cạnh kia mà? Anh còn dám đến đây? Ai cho anh đạp cửa đấy?”, cô gái đanh đá tức giận, đứng dậy chỉ vào mũi Lâm Chính mắng chửi, sau đó hét lên: “Người đâu, đạp gãy chân anh ta cho tôi!”.
“Vâng!”.
Vệ sĩ ở cạnh lập tức tiến tới.
“Chờ đã”, Nông Hào hô lên.
“Cậu Nông, sao vậy?”.
“Không vội, người này là kẻ đã gặp ở đường cao tốc đây phải không? Không phải tôi đã bảo không gặp anh ta sao? Sao anh ta lại vào đây?”, Nông Hào lắc ly rượu, cười híp mắt hỏi.
“Tôi cho anh ta vào đấy”.
“Ồ? Cô cho anh ta vào đây làm gì?”.
“Không phải muốn tìm chút niềm vui sao?”.
“Niềm vui? Cô đang nói tới mấy con bé học sinh đó sao?”, Nông Hào như hiểu ra điều gì, hai mắt sáng lên.
“Nếu không thì còn là ai? Chỉ tiếc tên khốn này không biết điều, lại chạy tới đây ngang tàng! Nếu vậy thì không thể dễ dàng tha cho anh ta nữa!”.
Cô gái đanh đá quát lên: “Ra tay, lập tức đánh gãy chân, sau đó lột sạch quần áo ném trên đường lớn! Tối nay lại bắt anh ta về cho tôi, dìm xuống đáy sông!”.
“Vâng thưa cô!”.
Có vẻ như mấy vệ sĩ thường hay làm chuyện thế này, bọn họ thành thạo nhặt một chiếc ghế ở cạnh lên đập vào chân Lâm Chính.
Chiếc ghế đó được làm bằng gỗ thật, đập mạnh vào chân Lâm Chính, nhưng trái lại một tiếng động kỳ quái vang lên.
Rắc!
Cả chiếc ghế đã nứt ra.
Còn Lâm Chính thi đứng nguyên tại chỗ, không hề lay chuyển.
“Cái gì?”.
Nông Hào ngạc nhiên.
Những người khác cũng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.