Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 374
Bạch Long
19/04/2024
Người bị gãy chân liếc nhìn Tư Đồ Kính, vẻ mặt khó xử.
Tư Đồ Kính không nói gì, chỉ phất tay, tên què lập tức chống gậy rời đi.
Thấy Lâm Chính chữa trị cho người bệnh đâu vào đấy, Lạc Thiên vô cùng kích động, ngay cả Tiểu Đông cũng vô cùng sùng bái.
Tình hình dần dần ổn định lại.
Người bệnh cũng bắt đầu thưa dần.
“Tư Đồ Kính, âm mưu của anh hình như không có tác dụng rồi!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.
“Cô cho rằng thủ đoạn của tôi chỉ có thế thôi à? Ngây thơ!”, Tư Đồ Kính lắc đầu.
“Anh còn quỷ kế gì nữa?”, Lạc Thiên nhíu mày.
Có Lâm Chính ở đây, cô ta vô cùng tự tin.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên rung lên.
Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem màn hình, lập tức bắt máy.
Chốc lát sau, anh lập tức biến sắc.
Lâm Chính đứng bật dậy, nói: “Anh sẽ tới ngay!”.
“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.
“Tôi phải ra ngoài một chuyến!”, Lâm Chính đáp bằng giọng lạnh băng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Tiểu Nhu gặp chuyện rồi!”.
“Cái gì?”, Lạc Thiên tròn mắt ngạc nhiên.
Cô quay đầu nhìn Tư Đồ Kính.
Lại thấy Tư Đồ Kính mở quạt ra, thản nhiên cười nói: “Lạc Thiên, cô thua rồi!”.
Ra khỏi cửa, Lâm Chính lái chiếc 918 về nhà như bay.
Rầm rầm rầm!
Anh gõ mạnh vào cửa.
Tô Quảng nhanh chóng ra mở.
“Đã gọi xe cấp cứu chưa?”, Lâm Chính gấp gáp hỏi.
“Gọi rồi, chắc là sắp đến”, vẻ mặt Tô Quảng cũng đầy sợ hãi.
“Con muốn xem tình hình của Tiểu Nhu”, Lâm Chính cất bước về phòng.
“Cậu đến đây làm gì?”, Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu khóc lóc trong phòng hỏi.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đến bà ta, anh đẩy bà ta ra, kéo Tô Nhu đã hôn mê vào lòng mình, rồi bắt mạch cho cô.
“Cậu làm gì thế hả? Còn chê hại Tiểu Nhu chưa đủ sao?”, Trương Tinh Vũ xông tới như phát điên, nhưng bị Tô Quảng kéo lại.
“Tiểu Dương biết chút y thuật, bà đừng gây rối nữa”, Tô Quảng nghiêm giọng quát.
“Y thuật? Nếu không phải vì cậu ta, thì Tiểu Nhu sẽ bị thế này sao?”, Trương Tinh Vũ đỏ hoe mắt, gào lên.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Tư Đồ Kính không nói gì, chỉ phất tay, tên què lập tức chống gậy rời đi.
Thấy Lâm Chính chữa trị cho người bệnh đâu vào đấy, Lạc Thiên vô cùng kích động, ngay cả Tiểu Đông cũng vô cùng sùng bái.
Tình hình dần dần ổn định lại.
Người bệnh cũng bắt đầu thưa dần.
“Tư Đồ Kính, âm mưu của anh hình như không có tác dụng rồi!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.
“Cô cho rằng thủ đoạn của tôi chỉ có thế thôi à? Ngây thơ!”, Tư Đồ Kính lắc đầu.
“Anh còn quỷ kế gì nữa?”, Lạc Thiên nhíu mày.
Có Lâm Chính ở đây, cô ta vô cùng tự tin.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên rung lên.
Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem màn hình, lập tức bắt máy.
Chốc lát sau, anh lập tức biến sắc.
Lâm Chính đứng bật dậy, nói: “Anh sẽ tới ngay!”.
“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.
“Tôi phải ra ngoài một chuyến!”, Lâm Chính đáp bằng giọng lạnh băng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Tiểu Nhu gặp chuyện rồi!”.
“Cái gì?”, Lạc Thiên tròn mắt ngạc nhiên.
Cô quay đầu nhìn Tư Đồ Kính.
Lại thấy Tư Đồ Kính mở quạt ra, thản nhiên cười nói: “Lạc Thiên, cô thua rồi!”.
Ra khỏi cửa, Lâm Chính lái chiếc 918 về nhà như bay.
Rầm rầm rầm!
Anh gõ mạnh vào cửa.
Tô Quảng nhanh chóng ra mở.
“Đã gọi xe cấp cứu chưa?”, Lâm Chính gấp gáp hỏi.
“Gọi rồi, chắc là sắp đến”, vẻ mặt Tô Quảng cũng đầy sợ hãi.
“Con muốn xem tình hình của Tiểu Nhu”, Lâm Chính cất bước về phòng.
“Cậu đến đây làm gì?”, Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu khóc lóc trong phòng hỏi.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đến bà ta, anh đẩy bà ta ra, kéo Tô Nhu đã hôn mê vào lòng mình, rồi bắt mạch cho cô.
“Cậu làm gì thế hả? Còn chê hại Tiểu Nhu chưa đủ sao?”, Trương Tinh Vũ xông tới như phát điên, nhưng bị Tô Quảng kéo lại.
“Tiểu Dương biết chút y thuật, bà đừng gây rối nữa”, Tô Quảng nghiêm giọng quát.
“Y thuật? Nếu không phải vì cậu ta, thì Tiểu Nhu sẽ bị thế này sao?”, Trương Tinh Vũ đỏ hoe mắt, gào lên.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.