Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 378
Bạch Long
19/04/2024
“Không phải do cháu quyết!”, Lạc Bắc Minh quát.
“Ông…”, Lạc Thiên cuống lên.
Đúng lúc này, một người bước vào cửa.
Chính là Tư Đồ Kính.
Hắn mỉm cười: “Tiền bối Lạc! Có thể cho tôi nói chuyện riêng với Lạc Thiên không?”.
Lạc Bắc Minh nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu: “Cũng được, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho nó đi”.
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ tổ chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Kính và Lạc Thiên…
Lạc Thiên thấy vậy thì hơi thở nghẹn lại, bỗng ý thức được điều gì đó.
“Ông!”.
Cô ta vội vàng kêu lên.
Nhưng Lạc Bắc Minh đã ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng chặt…
“Xem ra Lạc Bắc Minh cũng rất thức thời”, Tư Đồ Kính thản nhiên cười nói.
“Anh muốn làm gì,” Lạc Thiên lùi lại, cơ thể khẽ run rẩy hỏi.
“Làm gì à?”, Tư Đồ Kính mở chiếc quạt gấp, khẽ cười một tiếng, đáp: “Cô yên tâm, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, thì cũng sẽ không chọn nơi này”.
Lạc Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng trừng mắt nhìn Tư Đồ Kính: “Vậy anh muốn nói gì với tôi?”.
“Cũng không phải muốn nói gì với cô, mà là muốn cảnh cáo cô một số chuyện”.
“Cảnh cáo?”.
“Tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có về Nam Phái với tôi không?”, Tư Đồ Kính điềm nhiên hỏi.
“Không”, Lạc Thiên gần như trả lời không chút do dự, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Tư Đồ Kính, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng vừa dứt lời…
Vèo!
Một cái tát giáng mạnh vào má Lạc Thiên.
Bốp!
Khuôn mặt Lạc Thiên lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng, cô ta không cẩn thận ngã sõng soài xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu.
“Anh đánh tôi?”, Lạc Thiên nhìn Tư Đồ Kính với ánh mắt không thể tin nổi.
“Đánh cô thì sao nào? Cô tưởng ở nhà họ Lạc này thì tôi không dám làm gì cô sao?”, Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói, sâu trong đôi mắt là một tia lạnh lẽo: “Ông cô đã có một hợp tác chiến lược rất quan trọng với Nam Phái, nhà họ Lạc các cô không thể đắc tội với Nam Phái tôi. Chỉ cần là chuyện không quá đáng, thì nhà họ Lạc cô cũng không dám ho he gì, nên cô đừng mong đợi nhà họ Lạc đến cứu cô nữa”.
“Đánh người… cũng được coi là chuyện không quá đáng sao?”, Lạc Thiên trợn to mắt hỏi.
“Chỉ cần không đánh chết, nhà họ Lạc và Nam Phái tôi có thể chữa khỏi thì chuyện này có là gì chứ? Huống hồ cô cũng sắp cưới tôi rồi, là người của nhà họ Tư Đồ, tôi đánh cô chỉ là đang dạy vợ, ai dám nói gì chứ?”.
Dứt lời, Tư Đồ Kính lại tát cho Lạc Thiên một cái nữa.
“Ông…”, Lạc Thiên cuống lên.
Đúng lúc này, một người bước vào cửa.
Chính là Tư Đồ Kính.
Hắn mỉm cười: “Tiền bối Lạc! Có thể cho tôi nói chuyện riêng với Lạc Thiên không?”.
Lạc Bắc Minh nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu: “Cũng được, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho nó đi”.
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ tổ chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Kính và Lạc Thiên…
Lạc Thiên thấy vậy thì hơi thở nghẹn lại, bỗng ý thức được điều gì đó.
“Ông!”.
Cô ta vội vàng kêu lên.
Nhưng Lạc Bắc Minh đã ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng chặt…
“Xem ra Lạc Bắc Minh cũng rất thức thời”, Tư Đồ Kính thản nhiên cười nói.
“Anh muốn làm gì,” Lạc Thiên lùi lại, cơ thể khẽ run rẩy hỏi.
“Làm gì à?”, Tư Đồ Kính mở chiếc quạt gấp, khẽ cười một tiếng, đáp: “Cô yên tâm, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, thì cũng sẽ không chọn nơi này”.
Lạc Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng trừng mắt nhìn Tư Đồ Kính: “Vậy anh muốn nói gì với tôi?”.
“Cũng không phải muốn nói gì với cô, mà là muốn cảnh cáo cô một số chuyện”.
“Cảnh cáo?”.
“Tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có về Nam Phái với tôi không?”, Tư Đồ Kính điềm nhiên hỏi.
“Không”, Lạc Thiên gần như trả lời không chút do dự, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Tư Đồ Kính, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng vừa dứt lời…
Vèo!
Một cái tát giáng mạnh vào má Lạc Thiên.
Bốp!
Khuôn mặt Lạc Thiên lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng, cô ta không cẩn thận ngã sõng soài xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu.
“Anh đánh tôi?”, Lạc Thiên nhìn Tư Đồ Kính với ánh mắt không thể tin nổi.
“Đánh cô thì sao nào? Cô tưởng ở nhà họ Lạc này thì tôi không dám làm gì cô sao?”, Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói, sâu trong đôi mắt là một tia lạnh lẽo: “Ông cô đã có một hợp tác chiến lược rất quan trọng với Nam Phái, nhà họ Lạc các cô không thể đắc tội với Nam Phái tôi. Chỉ cần là chuyện không quá đáng, thì nhà họ Lạc cô cũng không dám ho he gì, nên cô đừng mong đợi nhà họ Lạc đến cứu cô nữa”.
“Đánh người… cũng được coi là chuyện không quá đáng sao?”, Lạc Thiên trợn to mắt hỏi.
“Chỉ cần không đánh chết, nhà họ Lạc và Nam Phái tôi có thể chữa khỏi thì chuyện này có là gì chứ? Huống hồ cô cũng sắp cưới tôi rồi, là người của nhà họ Tư Đồ, tôi đánh cô chỉ là đang dạy vợ, ai dám nói gì chứ?”.
Dứt lời, Tư Đồ Kính lại tát cho Lạc Thiên một cái nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.